Thiên Kinh Nhã Tiệp

Chương 24: Bé Con




Hình Nghiêu nghe xong phun một lượng lớn nước ra ngoài,vẻ mặt cứng đờ,lời nói lắp bắp như đang trốn tránh,ánh mắt đảo tứ phía liên hồi;quản gia đứng bên cạnh chỉ biết phì cười với hai anh em họ.Hình Thiên thấy anh mình vờ như không hiểu liền trùng mặt xuống tỏ vẻ không ưng ý,tay cầm đũa chọc chọc vào bát cơm,miệng cứ nói suốt những chuyện trước kia;Hình Nghiêu đã hứa không giữ bí mật,hai anh em phải nói cho nhau nghe.

-Vậy em có nói chuyện của em và Tiệp Mã Thu cho anh không,hay chờ đến khi anh phát giác mới chịu nói,hay để đến khi có 'hổ phụ sinh hổ tử' như ba em mới chịu nói cho anh nghe.

-Chuyện đó sao có thể,em muốn lựa thời điểm nói cho anh nhưng không ngờ a Thu lại nói cho anh biết;em xin lỗi anh hai.

Thanh âm trở nên nhỏ dần rồi lại tắt hẳn,cậu không dám nhìn lên anh hai;mắt cứ lâu lâu lại nhìn xem Hình Nghiêu có phản ứng gì.Ba của họ là ăn cơm trước kẻng mới được ông bà ngoại chấp nhận làm rể,cũng vì việc đó mà bị ông ngoại ghẻ lạnh suốt mấy năm trời.

-Haizzz anh chỉ lo em bị ức hiếp mà thôi,nếu em thực sự yêu cậu ta vậy thì cứ tiến tới;nếu có ngày cậu ta làm em rơi dù chỉ một giọt nước mắt anh liền không tha cho hắn.

-Cậu ấy rất thương em,sẽ không làm em buồn,cũng sẽ bảo vệ thật chu toàn,anh đừng lo.

Hình Thiên cao giọng cam đoan con người hắn tốt như thế nào,sẽ đối với mình bao nhiêu thập phần thành tâm;Hình Nghiêu nhìn đứa em ngốc trong lòng cũng chỉ lắc đầu cho qua cũng không thể ngăn cấm.

-Vậy anh hai,anh cùng Thăng Dược là quan hệ gì vậy,em thật muốn biết chuyện của hai người.

Đến giờ phút này Hình Nghiêu cũng không thể trốn tránh được nữa liền kể hết thảy mọi chuyện cho Hình Thiên nghe;lúc này cậu mới biết chuyện của hai người họ lại rối ren hơn cả chuyện của mình.Một người là anh trai mình,một người lại là bạn thân chí cốt,trọng tâm hai người lại còn là alpha điều này như trái cấm vậy;nhưng nếu là hạnh phúc cả đời của anh cậu,Hình Thiên cũng đâu thể làm ngơ được.

-Anh,hãy nghe trái tim mình,đừng nghe những lời bọn người ngoài kia,đây là hạnh phúc của anh không phải của họ.



Được em trai an ủi,Hình Nghiêu lấy lại được tinh thần,đứng lên bước lên lầu để giải nốt công việc còn dang dở;Hình Thiên lôi máy ra nhắn tin cho Thăng Dược hỏi liệu tình cảm của hắn có phải là thật,cậu sợ anh mình sẽ bị tổn thương.

Nhận được đáp án mà mình muốn,cậu liền nở nụ cười hạnh phúc,vỗ ngực chắc chắn sẽ giúp Thăng Dược cưa đỗ anh trai mình tới cùng;đây đúng là em trai vàng em trai ngọc của anh,quá chất lượng.

Kết thúc cuộc trò chuyện,Hình Thiên bước lên phòng,ngồi trên giường ôm chiếc gối nhỏ,ấn dãy số gọi cho đầu dây bên kia,qua vài giây liền nhận được hồi âm mong muốn.

-Bé con ăn chưa đấy mà đã gọi cho anh,nếu chưa ăn là anh giận đấy nhé.

-Em ăn rồi mà,em ăn nhanh để gọi cho anh đấy,mà anh đang ở đâu vậy thật ồn ào?

Mã Thu liếc mắt ra hiệu,mọi người xung quanh liền dừng mọi động tác không phát ra một tiếng động nào cả;cứ vậy chừa lại riêng tư cho hắn nói chuyện với người thương.

-Đang ở phòng bao,cùng với đám Ngiêu Trình tụ tập,lát sẽ về,em đừng lo.

Nghe những thanh âm yêu đương không ngừng phát ra từ miệng Mã Thu,cả bọn đồng loạt tỏ vẻ nôn mửa;đúng là tình yêu có khác,khi yêu vào liền biến thành một con mèo con chỉ có sự ngọt ngào.Mã Thu trừng mắt,nắm lấy cổ một tên ngồi gần mình nhất mà ấn xuống,khuôn mặt thách thức đám còn lại;cả đám chỉ biết cười,ngay cả thằng đang bị kìm lại dưới bàn cũng không ngừng thích thú trêu chọc đôi ba câu.

-Đại tẩu đừng lo,lão đại đi với bọn em rất ngoan,không có em chân dài hay nam tử yếu đuối nào đâu;chỉ có đám nhãi nhép bọn em mà thôi.

Hình Thiên cười híp mắt với xưng hô đại ca đại tẩu này,như một cái chắc chắn về danh phận của cậu ở bên cạnh Mã Thu trong mắt mọi người.Mã Thu nhẹ nhàng dặn dò thêm đôi câu với Hình Thiên,cậu chỉ đáp nhẹ một tiếng như chắc chắn cậu vẫn đang nghe.

-Vậy lát nữa anh liền trở về Tiệp gia sao,sắc trời cũng đã khuya rồi.



-Không sao,lát nữa anh ở lại căn hộ trong thành phố một đêm,nơi đó rất gần,sẽ không nguy hiểm,em đừng lo.

Hình Thiên thở hắt nhẹ ra một tiếng,cúi đầu vân vê vạt áo của bản thân,miệng kể lại thái độ của anh trai khi Mã Thu rời khỏi;không khỏi cao hứng mà vui mừng vì chuyện họ đã thành.

-Được rồi ngủ sớm đi,trước khi ngủ uống một ly sữa,sáng mai liền đến đón em đi học ;được không?

Hình Thiên ừm một tiếng rồi tắt máy đi ngủ,trước đó cũng không quên xuống pha một ly sữa nóng để uống;tắt bóng đèn Hình Thiên trên giường cứ trằn trọc không ngủ,nghỉ lại cả ngày hôm nay xảy ra thật nhiều chuyện,nhưng lại thôi không tính toán nữa,cứ vậy chìm vào giấc ngủ sâu.

--------Bên Mã Thu

-Lão đại,tên đó ăn không ít nhưng sắp cũng phải nhả ra,chúng ta khi nào mới thu,nếu muốn cứ thư thư rồi hốt một mẻ lớn luôn.

-Không vội,chỉ là một con chuột,cứ để hắn hiếu thắng đôi chút,sau mới đau khổ đến chết.

Mã Thu chân chéo nhau,tay đặt nơi thái dương ngiêng một bên người,tay còn lại lắc nhẹ ly rượu trên tay;màu đỏ sóng sánh hòa quyện với nơi ồn ào càng thích hợp hơn bao giờ hết.Uống cạn một ly trên tay,đứng lên chào tạm biệt bọn người đó một tiếng rồi bước ra xe,cả bọn cũng chỉ hô hô vài tiếng rồi tắt lịm đi.Bước ra xe,tài xế liền cung kính mở cửa,không phải là bác Lưu nữa thay vào đó là một thanh niên trẻ,thao tác nhanh nhẹn mà lại thuần thục.Hôm nay thiếu gia ấy vậy mà không dẫn theo ai khác đi theo,thật khác thường làm sao.

-Thiếu gia định đi đâu ạ,về Tiệp gia hay sẽ đến chung cư gần đây?

-Về chung cư.