Thiên Kinh Nhã Tiệp

Chương 23: Bình Yên (2)




Lúc Mã Thu xuống dưới nhà cũng là lúc Hình Nghiêu từ công ty trở về,mệt mỏi đưa nới lỏng cà vạt trên cổ;nhìn lên liền thấy Mã Thu đi từ tần trên xuống lông mày liền lập tức nhíu chặt lại với nhau;giọng không kiêng nể nói lời khó nghe.

-Không phải nhà mình nhưng lại cứ thích đi lại lung tung,thật chướng mắt.

Vừa buông lời vừa bước đến bàn ngồi,người làm liền đưa ra tách trà nóng cho Hình Nghiêu;Mã Thu cười nhẹ bước đến lưng thẳng cùng với anh muốn đối chất,khuôn mặt không một biểu cảm cứ vậy buông lại một loạt lời trêu chọc.

-Dù gì sau này chúng ta cũng sẽ là người nhà,nếu hôm nay Hình Thiên biết anh trai mình từ nhỏ đến lớn đều không ưa cậu bạn thân này sẽ có phản ứng gì nhỉ?

-Cậu đang uy hiếp tôi sao;đừng tưởng cậu là người Tiệp gia tôi liền sợ cậu.

Mã Thu nhếch miệng cười,ánh mắt chọc thẳng vào tâm can con người mà nói xoáy vào đó;Hình Nghiêu nhẹ giãn cơ ra đôi chút,tỏ vẻ hòa thuận với hắn.Đúng là ngụy công tử,chỉ biết dùng bộ mặt giả tạo để nói chuyện,đây chính là sở trường của Hình Nghiêu,trước kia Mã Thu còn bị Hình Nghiêu lừa hết lần này đến lần khác bởi bộ mặt này;anh ta chính là con cáo,nhưng hắn cũng không thể vạch trần sau này còng sống chung không thể làm mất hòa khí.

-Tôi không muốn chúng ta đối đầu đâu,anh vẫn nên quản giáo tốt tên Thăng Dược đó đừng để cậu ta lại gần omega của tôi.

-Chuyện đó cậu quản được,nhưng omega của cậu,đây là có ý gì chứ hả?

Hình Nghiêu không kìm chế cảm xúc trực tiếp nổi lên một trận phong ba trong lòng,thầm cầu mong điều anh nghĩ không phải sự thật,đây chỉ là lời nó hàm ý nào đó của tên nhãi ranh này mà thôi.Mã Thu hít một ngụm khí lạnh thẳng thắn ngồi xuống,chân bắt chéo nhau,tay vân vê chiếc nhẫn trên ngón tay.

-Chúng tôi làm rồi.

Làm rồi?Đây có là ý gì,bọn họ làm nhau rồi hay là đánh dấu nhau rồi?Đầu óc Hình Nghiêu bây giờ quay vòng bên tai chỉ nghe thấy tiếng ù ù,đầu óc trống không không thể nghĩ đến điều gì nữa hết;nhìn sang khuôn mặt thản nhiên như không của hắn trong lòng Hình Nghiêu liền nổi giận lập tức ném ly trà trên bàn xuống nền gạch trắng tinh,giọng quát tháo không ngừng.

Tiếng động lớn đánh thức con người phía trên tầng,nghe thấy thanh âm quát mắng giận dữ của anh hai,Hình Thiên lập tức chạy xuống;vì cơn đau còn nên cậu vận động rất khó khăn,vừa bước xuống liền thấy anh mình đang nắm lấy cổ áo Mã Thu xách lên vẻ mặt gầm gừ.



-Tên khốn nhà cậu lại dám làm chuyện đó với em trai tôi,cậu không phải con người.

Vừa nói Hình Nghiêu liền dứt khoát đấm xuống mặt hắn một cú,Mã Thu ngã nhào ra sàn trên môi có chút máu chảy ra;hắn đưa tay lên quẹt lấy vệt máu mặt tỏ vẻ khiêu khích nhìn thẳng.Hình Nghiêu thấy con người không biết sợ đang nằm bò phía dưới đang không ngừng khích mình,giơ tay lên muốn đấm thêm một phát nữa;trên tầng liền vang lên tiếng nói của cậu.

-Mã Thu,anh hai,hai người đang làm trò gì vậy;hai người điên rồi sao,a Thu không sao chứ?

Hình Thiên chạy lại ngồi xuống bên cạnh hắn,đưa hai tay nâng khuôn mặt có chút sưng bên má của hắn,giọng nấc nghẹn trách móc anh trai mình ra tay quá nặng;Mã Thu nắm lấy bàn tay đang vuốt ve khuôn mặt mình lắc đầu nhẹ tỏ ý mình không sao hết.Một màn này khiến lòng Hình Nghiêu càng thêm ghê tởm Mã Thu hơn,trước mặt Hình Thiên liền có dáng vẻ nhu mì,vô tội;nhưng khi đối đầu với anh như lúc nãy lại giống như một con hổ dữ,vồ vập con mồi không thương tiếc.

Nếu như Hình Nghiêu còn không làm gì thì em trai của anh sẽ bị hắn lừa mất,nghĩ đến đây máu nóng bắt đầu nổi lên,nhanh tay kéo lấy Hình Thiên ra sau mình,nhìn xéo hắn một cái rồi bình thản như không.

-Làm rồi thì sao chứ không lẽ trên đời này chỉ có cậu là alpha,chỉ cần em tôi muốn Hình Nghiêu tôi liền sắp xếp những người tốt nhất bên cạnh,cần gì một thằng nhóc con đầy ong bướm bên người như cậu.

Hình Thiên sửng người,thì ra hắn đã nói hết mọi chuyện,vậy là anh của cậu đã biết chuyện;còn tính mấy ngày sau sẽ nói,không ngờ hắn lại nói nhanh như vậy khiến cậu không chuẩn bị kịp tinh thần.

-Anh,anh nghe em giải thích,là em tự nguyện không liên quan đến Mã Thu,chúng em là thật sự muốn ở bên cạnh nhau.

Hình Nghiêu nhìn đứa em ngốc bên cạnh,thâm tâm không kìm chế mắng mình mấy câu vô dụng lại để em trai bị sói ăn mất,cũng chẳng ngờ Tiệp Mã Thu dám làm như vậy.

-Là lỗi của tôi không phải của em ấy,là tôi ép em ấy,em ấy đơn thuần nên tôi muốn bảo vệ em ấy chỉ vậy thôi.

Nhìn một tràng thâm tình xảy ra trước mắt,Hình Nghiêu giật giật lông mày,miệng nhếch lên cao,lòng không khỏi cao hứng muốn đánh người thêm lần nữa;nhưng là đánh đến nhập viện chứ không nhẹ nhàng như lúc nãy.Hình Thiên thấy anh trai mình buông lõng tay nhân cơ hội chạy đến cạnh Mã Thu dìu hắn đứng lên,tay sờ loạn hỏi thăm hắn có bị thương chỗ nào nữa hay không;Hình Nghiêu nhìn em trai quan tâm người yêu tâm trạnh liền trùng xuống thêm vài phần,người không sao bây giờ nên là anh chứ không phải là Tiệp Mã Thu.



-Anh đừng làm khó cậu ấy nữa,dù gì.....dù gì chúng em cũng đã là của nhau,anh không thể chia cắt tình cảm của chúng em được.

Tình cảm?Với loại người lăng nhăng không đổi nết là hắn;em trai anh nhất định là đã bị cho ăn bùa mê thuốc lú,nhất định là như vậy,không sai.

-Vậy ba cậu đã biết chuyện,hay cậu định làm xong sẽ không chịu trách nhiệm,nếu là có tư tưởng đó thì hãy chặt đứt nó từ bây giờ đi.

-Ba đã biết,cũng đã chấp nhận;cho dù không cũng phải chấp nhận,đã làm rồi còn có thể quay đầu ư.

Hình Ngiêu hiểu,ba hắn là coi trọng mặt mũi gia tộc;nếu chuyện này truyền ra,không chỉ Hình gia mất mặt mà ngay cả Tiệp gia cũng mất mặt không kém.Nhưng để thuyết phục được ba hắn,có lẽ hắn cũng bỏ ra không ít cực khổ.

-Trái tim em tôi như vậy,liên quan đến vấn đề sinh con nối dõi,ba cậu không có vấn đề.

-Cũng chỉ là một trái tim,nếu em ấy muốn liền có trái tim thay thế ngay lập tức.

Hình Thiên ngạc nhiên,tim cậu vốn yếu nên việc sinh con là chuyện không thể,tìm thấy trái tim thích hợp giống như mò kim đáy bể đã khó;mà thuyết phục ba hắn lại càng khó hơn,ấy vậy mà hắn lại giảu quyết gọn.Mã Thu không muốn thấy người thương bận lòng nên mới một mình xử lí hết thảy chướng ngại;muốn ngăn cản,hừ phải xem người đó có bao nhiêu thực lực.

Cùng nói chuyện một hồi lâu với Hình Nghiêu và Hình Thiên,Mã Thu quyết định ra về để cậu còn nghỉ ngơi;Hình Thiên tiễn cậu ra cửa quyến luyến không buông,Mã Thu phì cười,tại sao cậu có thể dính người đến như vậy,đáng yêu chết mất.

-Về nhà anh sẽ gọi cho em sau,lát nữa nhớ ăn chút gì đó rồi mới ngủ,anh đã căn dặn quản gia hết rồi,trước khi ngủ nhớ uống một ly sữa nóng,nhớ chưa?

Hình Thiên gật nhẹ đầu,mỉm cười vẫy tay chào hắn ngồi trong xe đang dần đi ra khỏi Hình gia;Hình Nghiêu nhìn thấy tặc lưỡi,giọng phàn nàn đứa em trai thấy tình yêu liền quên đi tình thân.Cậu cười tươi đến khoác tay anh,buông ra những lời đường ngọt bên tai để xoa bớt mùi chua nơi anh.Ngồi vào bàn ăn,Hình Thiên đang ăn thì nhớ đến chuyện gì đó,quay qua thấy anh trai mình đang uống nước,hai mắt sáng lấp lánh như sao,hỏi thẳng vào vấn đề chính.

-Thăng Dược và anh đang qua lại với nhau đúng không?