Cô cởi đến hông dừng lại, đó cũng là nơi cuối cùng tên kia chạm tới. Rồi lấy tay che ngực lại...
Húc Dương thấy bị chạm quá nhiều nên rất tức tối, anh gỡ tay cô đang che ngực trần kia, hôn nhẹ lên nhũ hoa, mút nó...
-Khoan.. chúng ta phải ăn tối... tôi đói lắm rồi!
Cô run rẩy xin anh.
-Đút cho tôi ăn đi.
Tiểu Y nghe lời làm theo, thực sự là anh rất khó đoán, khó chiều!
Vì cô hầu cho đến miệng nên tay anh vô cùng rảnh, cứ xoa bóp các bộ phận nhạy cảm của cô khiến không ít lần cô trượt tay làm rớt đồ ăn.
-Thôi... mà.. tôi...
-Sao?
Cô thấy anh vẫn còn thích trêu đùa liền tức tối.
-Tại sao anh lại lấy vali của tôi?
Húc Dương nghe xong có chút đơ người, anh bịa lý do:
-Mèo con, em nghi ngờ tôi?
-Nếu làm lại sẽ rất lâu, ít nhất là 4 tháng.. Sao anh làm nhanh vậy được.
Húc Dương dọn đĩa đồ ăn trên bàn sang bên, đè Tiểu Y lên đó:
-Cô lại đi tin vào lời người cướp bạn trai cô? Người đưa cô cho tôi, người lấy đi tinh thần của cô?
Tiểu Y nghe xong có chút bị thuyết phục, ai biết có phải Hứa Giai Kỳ ghen ăn tức ở mà nói xấu anh...
-Vâỵ trả lời tôi đi. Chiếc vali của tôi có phải anh lấy không?
-Em thế này thật hư hỏng đó mèo con.
-Có đúng là anh trói buộc tôi bên anh không?
Húc Dương bất lực thả Tiểu Y ra, khuôn mặt quay đi.
Tối hôm đó, anh ngồi ở thư phòng, hút điếu thuốc mà suy nghĩ.
-Em làm khó tôi thật? Chẳng lẽ em bắt tôi phải cúi đầu xuống vậy ư?
Còn bên Tiểu Y, cô không thể chịu nổi sự khó hiểu của anh.
Cô dọn hết đồ dùng định bắt xe sang nhà Văn Văn nhưng Tiểu Chi ngăn cô lại:
-Chị à, dù em không biết hai người có chuyện gì nhưng ông chủ không hèn hạ đến mức độ để chị bỏ đi vậy đâu! Em ở với ông chủ hơn chị có mấy tháng nhưng em chắc chắn anh ấy không như chị nói đâu!
-Em đâu tiếp xúc nhiều với anh ta đâu. Chị cần suy nghĩ, em cứ vờ không biết mà về phòng ngủ đi.
Tiểu Chi không giữ được cô liền chạy lên lầu tìm Húc Dương:
-Ông chủ, tiểu thư bỏ đi rồi! Làm sao đây?
Anh không trả lời, đứng bên cửa sổ mhinf cô rời đi.
Đến nhà của Văn Văn, cô thẩn thờ gõ cửa. Văn Văn ngạc nhiên, Húc Dương đã làm gì vậy?
-Mày ăn chưa, tao nấu cho!
-Ăn rồi! Này, có phải tao tự mình đa tình không? Người ta không thích tao, nhưng tao lại cho rằng anh ấy có ý với mình...
-Cứ bình tĩnh ở đây vài ngày. Mấy tiếng trước hắn lo lắng cho mày thế, sao lại hèn hạ như mày nói thế được! Qua vài lần tiếp xúc, tao thấy đúng là Lý Húc Dương có chút ý tứ với mày nên mới thế!
Tiểu Y ôm chầm lấy Văn Văn khóc to...
-Tao yêu anh ấy rồi. Anh ấy dịu dàng lắm, không như tao nói. Nhưng anh ấy đã lừa tao... tao phải làm sao?
-Y à. Mày cứ để họ Lý kia chủ động giải thích cho mày.. khi đó chưa muộn mà! Còn việc mày yêu anh ta chứng tỏ mày đã thoát khỏi cuộc tình trước, không phải tốt sao?
-Mày động viên kiểu gì vậy? Tra nam mà hối tiếc?
Tiểu Y nghe xong hết muốn khóc, bất lực nhìn Văn Văn mà mắng mỏ!
-Hi. Hắn giờ là phế nam chứ không phải là tra nam nữa!
-Gì? Phế nam? Ý là...
-Tao đã nói tên họ Đoàn sẽ do tay tao xử lý. Thế mà khi tao tra tin tức thì hắn bị đánh liệt cái đó luôn rồi!
Cô ngạc nhiên.
-Là ai làm thế??
-Mày nghĩ là ai đã phong sát Hứa thị khỏi đất Bắc Kinh này, ai là người ôm chặt mày khi mày bị tên khốn kia làm nhục?
-Ý mày là...
-Vậy nên tao không nghĩ anh ta ác ý với mày. Cứ ở lại tìm hiểu mọi chuyện, tao sẽ giúp nếu cần. Giờ đi ngủ đi.
-Uhm, đi xem phim, nãy giờ ngủ rồi không muốn ngủ nữa!Đi!
-Lạy mẹ, mai tao đi làm!!!
Sáng hôm sau, Tiểu Y tỉnh dậy thì Văn Văn đã đi làm từ hồi lâu. Cô vệ sinh cá nhân rồi ăn bữa sáng do bét phờ ren của mình nấu cho. Rồi thẩn thờ lướt điện thoại... Rồi cũng chợt nhận ra:
- Có lẽ mình nên đổi sang Android chứ iPhone cứ chế độ im lặng thế có mà lên báo tìm kiếm người thân quá!
Nào là công việc, bạn bè... đều có gọi nhỡ... ấy mà lại không có ai kia...
Chẳng lẽ anh tệ bạc đến thế? Đến cuộc gọi cũng không có...
Hay ngay từ đầu... chỉ là cô tự mình đa tình??