Hắn dùng mũi quét mùi hương ngọt ngào trên cơ thể cô. Rồi dùng một bàn tay từ giật phăng áo ngực của cô ra.
Vòng một bị o ép cuối cùng bung ra, bật lên khiến yết hầu của hắn chuyện động rất mạnh bạo. Cô sợ hãi, la hét thất thanh. Nhưng Đoàn Lăng Phong không phải dạng thương hoa tiếc ngọc, bóp mạnh vào ngực cô làm cô đau điếng.
Cố hết sức giãy giụa cũng chỉ thấy hắn thêm phần hung hăng và hứng thú. Hắn vuốt qua đường cong mềm mại của cô, rồi dừng ở chiếc quần lót mỏng manh.
Cô la đến mức mất tiếng, giờ đây hàng nước mắt cứ tuôn trào, cô muốn Húc Dương cứu mình..
Đoàn Lăng Phong thấy cô cứ giãy giụa rồi khóc lóc lại kêu ca khiến mất hứng vô cùng nên liền lôi cô lên chiếc ghế dài bên kia, đặt tay cô lên đống đồ nặng để cố định, còn mình thì cũng cởi chiếc quần ra, chuẩn bị cởi quần của cô ra.
Tiểu Y không chút sức kháng cự, đành chịu thua. Bản thân dù sao cũng là món đồ chơi của đàn ông mà...
Khi cô cảm nhận được tay hắn bắt đầu kéo mảnh vải cuối cùng của mình xuống, cô run rẩy...
#PẰNG#
Một tiếng súng vang lên. Đoàn Lăng Phong đau đớn la lên rồi ngã xuống.
Tiểu Y mở mắt nhìn ra ngoài...
-Aaaa…hic hiccc
Cô lại bật khóc…
Là Húc Dương!
Anh chạy đến bên cô, cởi áo khoác của mình ra đắp lên cô, gỡ trói cho cô rồi bế cô lên... Anh có chút hối hận vì hôm qua đã hành hạ cô...
-Có bị sao không? Hắn làm gì quá đáng không?
-Hức... hức.. - Cô sụt sùi, lắc đầu.
-Đi về nhé..
-Umm.
Rồi cô ôm chặt lấy người anh, cô sợ lắm...
Nhóm bạn của anh thấy Tiểu Y thì rất rất rất rất ngạc nhiên:
-Mèo con của mày đó à?
-Xử lý thằng khốn kia cho tao.
Cả nhóm giơ ngón cái tán dương anh.. ?
Húc Dương lên xe, ôm kỹ Tiểu Y.
Cô vì hôm qua mới ốm dậy, nay lại làm việc rồi khóc lóc thảm thiết nên đã ngủ say rồi.
-Đưa về nhà tôi.
-Vâng. Boss, chuyện Hứa thị hơi khó nhằn. Cô ta có dự án lớn bên nước ngoài, giờ đã xuất ngoại rồi. Chuyển tập đoàn sang Hàn Quốc luôn!
-Để mai tính.
Đi được nửa đường, cô chợt tỉnh.
-Sao vậy?
Cô thở hổn hển
-Tôi có đang mơ không?
-Cô đang tỉnh đấy.
Nói rồi anh bấu mạnh vào má cô.
-A đau!
-Giờ biết mơ hay tỉnh chưa?
Cô ừm nhẹ, ôm chặt anh hơn...
-Sao anh đến muộn thế? Bao giờ cũng vậy...
Cô tủi thân, gục đầu vào ngực anh.
-Tôi là tình nhân của anh, anh phải bảo vệ tôi chứ...
-Được rồi ngủ đi, lát về tôi cho ăn.
-Uhmm.
Nói rồi cô lại chìm vào giấc ngủ.
Anh cẩn thận cầm tay cô, bàn tay bị trói đến đỏ hết lên.
-Đừng trói buộc cô ấy bởi bản hợp đồng nữa Boss. Anh có trái tim cô ấy rồi mà.- Việt vừa lái xe vừa nói.
-Nếu bỏ bản hợp đồng, Hàn gia sẽ mất toàn bộ. Cô ấy sẽ gặp nguy hiểm. À vụ Hạ Như sang Pháp xong chưa?
-Rồi ạ, nhưng cô ta kjoong can tâm, còn tên chồng rất hớn hở, e rằng cô ta sẽ tìm cách trở về.
-Tôi sẽ nói chuyện với ông.
Vừa về đến căn biệt thự, Húc Dương đã nhìn thấy Văn Văn đang bồn chồn, đi qua đi lại.
Văn Văn vừa thấy xe của Húc Dương thì chạy nhanh đến, cô suýt té vì chạy quá nhanh.
-Tiểu Y sao rồi?
-Ổn, không sao.
Nhưng nhìn cô đang được đắp chiếc áo khoác của Húc Dương thì cô hiểu.
-Là Đoàn Lăng Phong đúng không?
Việt xuống xe, an ủi cô:
-Hàn Tiểu thư không sao là tốt rồi. Cô mau về đi.
Rồi anh mở cửa cho Húc Dương.
Húc Dương bế cô xuống, cho Văn Văn nhìn thấy Tiểu Y vẫn ổn.
-Anh chăm sóc cô ấy hộ tôi nhé. Còn về Hứa thị tôi sẽ giải quyết.
Lau nước mắt cho Tiểu Y, Văn Văn quay bước đi về. Hôm nay nhận tin Tiểu Y gặp nguy, cô không biết làm gì cả, bèn chạy đến đây từ hồi chiều, đứng đó hết 5 tiếng...
-Việt, cậu đưa Trịnh Tiểu thư về đi. Tìm lại chỗ ở khác, nơi đây nhiều người đến rồi.
-Vâng.
Đưa Tiểu Y lên phòng, tắm rửa sạch sẽ cho cô, lau người cho cô, mặc bộ đầm ngủ ấm áp cho cô, cho cô lên giường ngủ tiếp còn mình thì xuống nấu cho cô chút cháo trắng.
Tiểu Y ngủ một lúc thì tỉnh dậy, không thấy Húc Dương liền có chút sợ hãi, nãy giờ không phải đang mơ đó chứ.
Nhưng nhận ra mình đang phòng ngủ của anh thì cô thở phào.
Bước xuống lầu trong bộ đầm ngủ anh mặc cho mà lòng có chút hân hoan.
Thấy anh đang canh nồi cháo sôi sùng, cô có chút động lòng... ủa
-Eee, sao anh lại vào bếp, định đốt nhà à?
Cô hoảng hốt chạy xuống, tắt ga...
Đúng như rằng, nồi cháo trắng đã thành nồi cháo đen!
-Sao lại xuống đây rồi?
-Tôi không sao! Tiểu Chi đâu mà không gọi con bé nấu, anh thích thể hiện tay nghề phá hoại à?
Rồi cô bất lực đành đổ nồi cháo đó đi, nấu lại đồ ăn khác để hai người cùng ăn.
-Anh muốn ăn gì?
-Ăn em.
-Đừng giỡn nữa!
-Kimbap đi, lâu rồi chưa ăn.
May mà còn nồi cơm Tiểu Chi nấu sẵn cho cô không thì cũng hơi khó.
Chỉ trong 15 phút cô đã quấn xong 8 cuộn kimbap to đùng... vì cái sức ăn vô đối của anh thanh niên kia.
-Lại đây ngồi, ghế lạnh đấy.
Không để cô ì ạch đi lại, anh kéo cô ngồi lên đùi mình.
-Tên đó đã chạm vào đâu?
-Ăn đi!
-Nói nhanh không thì... - Tay anh luồn vào váy cô.
-Ahhh, chỉ.. chỉ phần trên thôi!
-Cởi đồ phần đó ra.
Cô sợ...
-Sao anh cứ làm khó người vậy!
nên đành phải làm theo... cứ tưởng đêm nay anh sẽ tha cho cô, sẽ nhẹ nhàng như trên xe...