Thiên Kim Thật Là Lão Đại

Thiên Kim Thật Là Lão Đại - Chương 11




Tần Thiển nổi giận, khi cậu ta còn sống cũng đã từng bị trộm, ghét nhất là kẻ trộm, không chút nghĩ ngợi nhanh chóng vọt về phía người đàn ông vạm vỡ kia.

Bàn tay của người đàn ông vạm vỡ vừa chạm vào chiếc ví của ông lão, đột nhiên hắn cảm thấy một luồng gió lạnh thổi qua, hắn ta bất giác run lên.

Động tác lớn đến nỗi ông lão bị trộm chú ý: “ Bớ người ta, có kẻ móc túi.” Ông lão tức giận nhảy dựng lên. Đây là tiền cứu mạng của bà lão, nếu bị trộm thì bệnh của bà lão sẽ phải làm sao đây? 

Trên xe có hỗn loạn, Hứa Chiêu mang theo Tần Thiển xuống xe, Tần Thiển đắc ý: “Nếu quỷ giới bình chọn giải quỷ tiên tiến, tôi nhất định sẽ có một chân.” 

Hứa Chiêu bị cậu ta chọc cười. 

Tần Thiển cũng cười đứng lên.

Không biết có phải là ảo giác không, nhưng Tần Thiển có vẻ trông đẹp hơn trước, cái đầu bẹp dúm có vẻ tròn trịa hơn một chút.

Hứa Chiêu như có điều suy nghĩ, còn không chờ cô suy nghĩ nhiều, liền bị tiếng ồn ào cách đó không xa đánh gãy. Bọn họ đã đi tới gần tiểu khu Tần Thâm ở, ở đây vô cùng ầm ĩ, âm thanh cảnh báo, tiếng xe cứu thương, còn có tiếng người huyên náo xung quanh, cũng biểu lộ ở đây xảy ra việc bất thường. 

Hứa Chiêu sắc mặt ngưng trọng nhìn về phía tiểu khu, chỗ đó chỗ đó huyết khí ngút trời, âm khí vờn quanh, tràn đầy hơi thở không rõ ràng. 

Bên cạnh có những người qua đường, vẻ mặt không đành lòng mà nghị luận: “ Đây là lần thứ tư có người nhảy lầu trong tháng này nhỉ?” 

“ Đúng là người thứ tư rồi, ba người trước đó đều chết hết, ai!!! nghiệp chướng.” 

“ Người lần này là vì cái gì?” 

“ Nghe nói là bởi vì không trả nổi sính lễ nên mới nhảy lầu.” 

“ Đúng là làm bậy, người trẻ tuổi bây giờ, sao lại vì một chút chuyện nhỏ mà nghĩ không thông?”

…….

Hứa Chiêu bước nhanh hơn, cô biết rõ người nhảy lầu tuyệt đối không chỉ là bởi vì chuyện lễ hỏi. Một tháng có bốn người nhảy lầu, cộng thêm ở đây huyết khí ngút trời cùng với âm khí, chuyện này không đơn giản. 

Âm khí ở đây và âm khí ở Hứa gia không giống nhau, ở Hứa gia là do Hứa gia và nữ quỷ áo đỏ có liên hệ nhân quả, Hứa Chiêu sẽ không dễ dàng can thiệp. Nhưng âm khí ở đây rõ ràng là do con người khống chế làm ra, đã ảnh hưởng đến tính mạng của người thường. 

Cho dù không có người trả tiền cho cô, Hứa Chiêu cũng sẽ không ngồi yên không quản. 

Trang thứ nhất trong ghi chép mà Hứa Quan Nguyệt cho cô, không có nội dung liên quan đến đạo pháp, chỉ có mấy câu ngắn ngủi: Kẻ không có tư chất không được gia nhập môn phái của chúng ta, môn phái của chúng ta người đi thiên địa, chấp chính đạo, quản bất bình. 

Đây cũng là nguyên nhân Hứa Quan Nguyệt cùng Hứa Chiêu sau bao năm vẫn là đỗ nghèo khỉ. 

Tiểu khu Tần Thâm ở là một tiểu khu cũ, bình thường cũng rất náo nhiệt, hiện tại càng là ầm ĩ. Một người đàn ông trẻ tuổi đứng trên tầng thượng khóc rống, như thể anh ta sắp nhảy khỏi nó bất cứ lúc nào.

Bên cạnh anh ta có lính cứu hỏa và cảnh sát, nhưng dưới tình huống này cũng không ai dám trực tiếp tiến lên, chỉ có thể khuyên bảo ở phía sau anh ta. 

“Lưu Tử Thi, anh vẫn còn rất trẻ, không có gì không vượt qua được, vấn đề sính lễ rất dễ giải quyết, chỉ cần anh nguyện ý xuống dưới.” 

“ Tôi thật sự vô dụng, đến sính lễ cũng không cũng không thể chi ra, tôi không muốn sống nữa.”  Lưu Tử Thi mặt mũi tràn đầy ủ rũ, càng nói càng không có dục vọng muốn sống, lại đi lùi ra một chút, khiến lính cứu hỏa và cảnh sát bên cạnh căng thẳng tột cùng. 

Cách đám người, Hứa Chiêu vẫn nhìn thấy trên đầu của người đàn ông bị âm khí bao phủ, một sợi dây màu đỏ không nhìn được bằng mắt thường kéo dài ra từ sau đầu anh ta và kéo dài ra phía xa.

Sợi dây màu đỏ quá dài, Hứa Chiêu không thể nhìn được đầu còn lại của nó ở chỗ nào. 

Nhưng Hứa Chiêu nhìn rõ ràng, sợi dây đỏ này ảnh hưởng đến tâm tình của người đàn ông, phóng đại “ đau lòng” trong lòng anh ta, đồng thời cũng đang không ngừng hấp thu sinh khí của người này, thông qua sợi dây đỏ bổ sung đến chỗ khác. Sợi dây đỏ không ngừng hấp thu sinh khí của anh ta, anh ta càng ngày càng tiều tụy, tinh thần cũng càng ngày càng uể oải, trong lòng “ đau buồn” càng chiếm vị trí chủ đạo. 

Đây là một vòng luẩn quẩn, và là lý do tại sao anh ta đứng trên tầng cao nhất và muốn nhảy xuống. Nếu không có sợi dây đỏ, người đàn ông này có thể lo lắng về sính lễ, nhưng sẽ không sinh ra loại tâm tình cực đoan muốn nhảy lầu. 

Việc xảy ra ở tiểu khu này đúng là do con người làm ra. 

Không chỉ Lưu Tử Thi,  rất nhiều người cũng có sợi dây đỏ ở sau đầu, đầu kia của sợi dây đỏ này dẫn đến cùng một địa điểm. Tuy nhiên, sợi dây đỏ ủa những người khác không đậm như của Lưu Tử Thi, một số có màu hồng, và một số còn lờ mờ.

Những người này không có tiếp xúc với sợi dây đỏ này lâu như Lưu Tử Thi, “ đau buồn” trong lòng cũng không có đậm như của anh ta, sinh khí bị hấp thu cũng ít hơn của anh ta. 

Chỉ có một người là ngoài ý muốn, đối diện Lưu Tử Thi có một người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát, phía sau đầu người này cũng có sợi dây đỏ, nhưng còn đậm hơn so với của Lưu Tử Thi. 

Truyện được đăng tải chính thức trên trang akdlfls.wordpress.com. Mọi trang khác đều là ăn cắp!

Anh ta nhiều nhất khoảng 20 tuổi, vẻ mặt nghiêm túc, cau mày đánh giá hoàn cảnh trên tầng thượng, một bên trấn an Lưu Tử Thi, một bên đang tìm biện pháp kéo người kia trở về. 

“ Đau buồn” trong lòng anh ta còn sâu hơn so với Lưu Tử Thi, sinh khí bị hấp thu cũng nhiều hơn Lưu Tử Thi, nhưng chỉ đơn thuần nhìn vẻ ngoài của cậu thì sẽ không nhìn ra. Lưu Tử Thi đang muốn nhảy lầu, và cậu ta đang cố gắng cứu Lưu Tử Thi. 

Nhìn thấy anh ta, vẻ mặt của Tần Thâm trở nên sinh động hơn rất nhiều: “Là thằng nhóc Tần Thâm.”

Không nghĩ tới người này lại chính là Tần Thâm, anh ta có một thân chính khí, trên người còn mang theo một vòng sáng công đức, lại nghĩ đến công việc cảnh sát của anh liền có thể hiểu, anh ta có thể đem quỷ biến thành ảo giác của người. 

Nhưng mà giờ phút này cũng không phải thời cơ tốt nhất để thảo luận tình huống của Tần Thâm, tình huống của Lưu Tử Thi vô cùng nguy cấp, nếu không nhanh chóng tìm cách, anh ta rất nhanh sẽ nhảy xuống khỏi sân thượng. 

Nếu như anh ta chết, ở chỗ khác lại có thể hấp thu thêm sinh khí của một người, năng lực có thể càng mạnh hơn nữa. Âm khí và ám khí xung quanh tiểu khu cũng có thể càng nhiều hơn, tình hình của cả tiểu khu sẽ ngày càng trở nên tồi tệ hơn, có thể nơi này sẽ trở thành một tiểu khu chết.

Hứa Chiêu chưa bao giờ gặp phải tình huống như vậy, điều cô học được từ những ghi chép của Hứa Quan Nguyệt đều là *nhất lực hàng thập hội,  cách thuận tiện nhất phải là tìm ra hung thủ đứng sau, cô bắt đầu nghĩ đến tính khả thi của việc cắt đứt sợi dây đỏ phía sau Lưu Tử Thi. 

Cô cách Lưu Tử Thi một đoạn, nếu muốn cắt đứa sợi dây đỏ, cô vẫn phải đến bên cạnh Lưu Tử Thi. Đôi mắt Hứa Chiêu quét qua hàng rào bên ngoài tòa nhà và cảnh sát, cô do dự một lúc không biết có nên cường ngạnh lên lầu hay không.

Cô là một công dân tốt và tuân thủ pháp luật.

Quan trọng nhất, cô vẫn nhớ là mấy năm trước, khi Hứa Quan Nguyệt mang cô đi bắt quỷ vừa vặn gặp được cảnh sát phá án. Cảnh sát đem hai thầy trò bắt về đồn cảnh sát, Hứa Chiêu tuổi còn nhỏ có thể được đàng hoàng ăn quà vặt, nhưng Hứa Quan Nguyệt lại bị cảnh sát dạy dỗ một hồi, kêu ông không cần tiếp tục đi lừa gạt, cho dù là người mù cũng có thể thông qua thủ đoạn chính đáng sinh tồn, nếu như sinh hoạt thật sự khó khăn, còn có thể xin chính phủ trợ cấp. 

Hứa Chiêu tuổi còn nhỏ vừa ăn bánh bao vừa nhìn Hứa Quan Nguyệt ngày thường vô lại ở trước mặt cảnh sát chỉ biết cúi đầu, qua lại chỉ nói được một câu: ” Đã biết, chú cảnh sát… được rồi, chú cảnh sát..” 

Ngay cả số tiền kiếm được lần đó cũng bị cảnh sát tịch thu và trả lại cho gia chủ, rõ ràng là họ bắt quỷ thật, nhưng không ai tin.

Từ đó trở đi, Hứa Chiêu đối với cảnh sát sinh lòng kính sợ, đây chính là người có thể sẽ tịch thu tiền của họ đó.

Nhìn thoáng qua người thanh niên trên nóc nhà, Hứa Chiêu do dự một chút, nhưng vẫn đi về phía tầng thượng. 

Trước khi cô có thể tiếp cận vòng cách ly, tình hình của Lưu Tử Thi lại thay đổi.

Cảnh sát đưa một người phụ nữ có mái tóc xoăn dài, mặc  một chiếc váy dài màu trắng đến đối diện với Lưu Tử Thi, cô ấy nhìn L Lưu Tử Thi ở rìa sân thượng lo lắng hét lên. “ *Thi Thi, em không cần sính lễ, em chỉ muốn cùng anh ở cùng một chỗ.” 

**Đoạn này đáng lẽ gọi là Tử Thi… mà các bạn cũng biết gọi tử thi nó sẽ rợn gáy thế nào rồi đó. 

Cô là bạn gái của Lưu Tử Thi, cũng là nguyên nhân khiến Lưu Tử Thi muốn nhảy lầu. Cô ấy tràn đầy hối hận, đáng lẽ ra không nên nhắc tới sính lễ. Sính lễ tuy là cha mẹ của cô ấy nói, nhưng kỳ thật cũng là vì vợ chồng son cân nhắc, hai người họ ở Bắc Kinh không có nhà, ý của cha mẹ cô là  Lưu Tử Thi sẽ đưa sính lễ, gia đình họ sẽ ra một phần của hồi môn, dùng tiền sính lễ và của hồi môn để mua phòng. 

Không nghĩ tới Lưu Tử Thi không xuất ra được tiền sính lễ nên muốn nhảy lầu. 

Nghe thấy lời nói của bạn gái, vẻ mặt Lưu Tử Thi hơi buông lỏng, lông mày căng của Tần Thâm cũng giãn ra, vừa định nhân cơ hội bước tới kéo Lưu Tử Thi lại, lại thấy Lưu Tử Thi cứng đờ, vẻ thống khổ trên mặt càng đậm hơn. 

“ Đều là tôi vô dụng, bằng không thì cũng không vì sính lễ mà chậm trễ việc kết hôn, tôi vô dụng như vậy, tiền lương cũng không cao, vẫn là đi chết thôi.” 

Không ngờ, vấn đề của hồi môn đã được giải quyết, nhưng Lưu Tử Thi vẫn muốn chết. Quần chúng vây xem bắt đầu nghị luận, bọn họ cảm thấy tâm lý của Lưu Tử Thi quá yếu ớt, không giống đàn ông. 

Chỉ có Hứa Chiêu biết rõ, tâm trạng của anh ta hoàn toàn bị ảnh hưởng bởi sợi dây đỏ sau đầu. Sau khi bạn gái nói không cần sính lễ, sợi dây đỏ sau đầu Lưu Tử Thi mờ đi trong vài dây, sau đó người ở đầu bên kia đã nhận thấy sự thay đổi bên này và đẩy nhanh cường độ hấp thụ sinh lực, khiến Lưu Tử Thi càng thêm uể oải. 

Mắt thấy Lưu Tử Thi sắp nhảy xuống, xa xa vang lên một tiếng loa hô lớn: ” Lưu Tử Thi, có thể nghe được không?” 

Thanh âm đến đột ngột, tất cả mọi người ngây ngẩn cả người,nhìn về hướng phát ra tiếng động, trước cổng tiểu khu có một chiếc ô tô đang đậu. Một nam thanh niên mặc vest đang đứng chặn đầu ô tô, tay cầm cái loa không phù hợp với trang phục của mình.

Thấy mình đã thu hút được sự chú ý của mọi người kể cả Lưu Tử Thi, nam thanh niên không chút hoang mang, đem loa hướng về phía Lưu Tử Thi: “ Lưu Tử Thi, nam, sinh năm 92, bằng thạc sỹ đại học Dung Thành, nhân viên của tập đoàn Đông Húc, đúng không?” 

Truyện được đăng tải chính thức trên trang akdlfls.wordpress.com. Mọi trang khác đều là ăn cắp!

Nghe thấy nội dung trên loa, Lưu Tử Thi bất giác đứng thẳng dậy gật đầu, nam thanh niên mặc vest đang nói về anh ta.

Nam thanh niên mặc vest vặn loa lớn nhất: “Là anh thì tốt rồi, ông chủ nhờ tôi báo tin cho anh rằng anh ấy nghĩ bản thiết kế trò chơi mà anh gửi hôm qua là rất tốt, quyết định lập dự án cho anh để tăng cường đầu tư. Thưởng thành tích chiếu theo trò chơi loại B, anh có đồng ý hay không?” 

Các tòa nhà trong tiểu khu cũ rất nhỏ, tiếng loa vang vọng trong tiểu khu.

Lưu Tử Thi hai mắt đột nhiên sáng lên, mấy chữ “đầu tư” và “thưởng thành tích” quanh quẩn bên tai anh ta, tất cả đều là tiền đó. 

Hứa Chiêu nhìn thấy sợi dây đỏ sau lưng Lưu Tử Thi lúc này hoàn toàn mờ đi,  Lưu Tử Thi vốn dĩ đang chuẩn bị nhảy xuống, dường như tràn đầy khí thế, cao giọng hô to “Tôi nguyện ý, tôi nguyện ý.”