Thiên Kim Thật Là Lão Đại

Thiên Kim Thật Là Lão Đại - Chương 10




Hứa gia chỉ có tác dụng cho Hứa Chiêu quá giang, không cần diễn bộ phim dài tập vừa mới ra. 

Nghĩ như vậy, Tần Thiển liếc mắt nhìn giấy báo nhập học của Hứa Chiêu, bởi vì Hứa Chiêu không để ý nên thư nhập học hơi nhàu nát, vẫn có thể nhìn rõ nội dung trên đó.

Thông báo nhập học của đại học Bắc Kinh. 

Tần Thiển sửng sốt một chút, sau đó đọc kỹ mấy lần,tròng mắt hưng phấn mà lại rơi trên mặt đất,cậu ta cũng không rảnh đi nhặt: “ Lão đại là đại học Bắc Kinh!! Thế mà chị lại là sinh viên của Bắc đại.” 

Hứa Chiêu không rõ tại sao cậu ta lại kích động như vậy, bình tĩnh đem giấy báo nhập học cất đi. “ Ừm.” 

Tần Thiển thật sự là muốn lắc vai Hứa Chiêu hò hét, đáng tiếc cậu ta không dám, chỉ có thể líu ríu: “Lão đại, chị có biết đại học t Đại học Bắc Kinh là một trong những trường tốt nhất Hoa Hạ không, nếu tôi có thể nhập học Bắc đại, tôi có thể khoe khoang cả đời.” 

Hứa Chiêu thản nhiên nhét giấy báo nhập học vào ba lô qua loa nói: “ Ở đây cho nhiều tiền nhất.” 

Sau khi kết quả thi vào đại học của Hứa Chiêu được công bố, rất nhiều trường đã liên hệ với cô, trong đó có Đại học Bắc Kinh, cuối cùng Hứa Chiêu đã chọn Đại học Bắc Kinh, chỉ vì Đại học Bắc Kinh cho cô rất nhiều.

Tần Thiển: “….” Không hổ là lão đại, đúng là việc cô có thể làm. 

Hứa Chiêu đeo cặp sách, cuối cùng nhìn cửa chính Hứa gia sau lưng một cái:  ” Đi thôi. “

Tần Thiển lập tức bay theo: “ Đi đâu thế? Về trường học sao?” Cuối cùng cậu ta cũng có thể quang minh chính đại vào khuôn viên Bắc đại sao?? Cậu ta muốn đến căng tin của trường Đại học Bắc Kinh để ăn đồ ăn của những võng hồng trên mạng đăng, sau đó sẽ chụp hai bức ảnh.

Top truyện HOT cập nhật liên tục tại đây

Về sau cậu ta cũng có thể khoe khoang mình đã cầm qua giấy báo nhập học của Bắc đại, cũng là một anh quỷ có kiến thức đã từng đi qua Bắc đại.

Không đúng, bây giờ cậu ta là quỷ, không thể chụp ảnh. 

Nghĩ đến đây, Tần Thiển có chút nhụt chí, sao cậu ta lại không quen lão đại lúc vẫn còn sống, nếu là khi còn sống, cậu ta nhất định phải phát vài bài khoe khoang trên vòng bạn bè. 

Hứa Chiêu liếc mắt nhìn Tần Thiển: “Đương nhiên là đi sở thú trước.”

Sự hưng phấn của Tần Thiển nhất thời bị đình chỉ, cậu ta có chút khó hiểu: “Đi sở thú làm cái gì?”

“Bạn của cậu không phải sống ở sở thú à?” Hứa Chiêu càng khó hiểu hơn, tên này không phải là bị đâm đến rớt não rồi đó chứ? Ngay cả chấp niệm của mình cũng quên.

“ Bạn của tôi sống ở 49 đường Hổ Sơn, không phải ở sở thú.” 

Tần Thiển không thể nhịn được cười. Lão đại mới đến Bắc Kinh, không biết về Bắc Kinh là chuyện bình thường. Mà lão đại cũng mới 18 tuổi không có khả năng cái gì cũng hiểu. 

Tần Thiển nghĩ như vậy, cả thân quỷ vui vẻ bay lên dẫn đường cho Hứa Chiêu, cuối cùng có chuyện cậu biết, nhưng lão đại thì không, thật vui vẻ nha. 

Truyện được đăng tải chính thức trên trang akdlfls.wordpress.com. Mọi trang khác đều là ăn cắp!



Trong biệt thự Hứa gia, Hứa Tri Viễn tâm tình không tốt, Hứa Kiều đang trấn an ông ta: “ Chị gái chỉ là vừa mới trở về nên mới khẩn trương. Chị gái sẽ trở về sớm xin lỗi ba.” 

Lúc này, Cao Khải bước lại chỗ Hứa Tri Viễn với vẻ mặt cứng đờ. Thấy ông ta trở lại, Từ Chí Viễn nhướng mi: “Nghịch nữ kia đâu?” 

Cao Khải  biết Hứa Tri Viễn tính tình không tốt, nhưng lúc này ông ta đành cắn răng chịu đạn: “Cô Hứa Chiêu đi rồi.”

Hứa Tri Viễn nổi giận đùng đùng: “ Đi rồi? Tốt, thật sự rất tốt.” Hứa Tri Viễn đi đi lại lại một lúc, sau đó hạ quyết tâm. “ Vậy thì về sau nó cũng không cần quay lại. Sau này nếu có người hỏi, chỉ cần nói ta chỉ có một đứa con gái là Kiều Kiều.” 

Đứa con gái ruột này vừa nhìn chính là không chịu quản giáo, có xinh đẹp cũng không giúp được gì nhiều. Không bằng cứ dứt khoát không nhận, vừa có thể giữ tâm Hứa Kiều, lại có thể tránh cho Hứa Chiêu chọc phải phiền toái cho Hứa gia. 

Ông ta không biết rằng khi ông ta hạ quyết tâm từ bỏ Hứa Chiêu, tượng phật vàng mà ông ta đeo trên cổ đã mờ đi rất nhiều, phía sau là nữ quỷ áo đỏ càng ngày càng mạnh mẽ.

Môi Lưu Phù Nhân mấp máy, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, bà ta vẫn luôn nghe lời Hứa Tri Viễn. Sau nhiều năm, quan hệ giữa bà ta và con gái ruột của mình đã phai nhạt, nhưng bà ta vẫn còn Hứa Kiều. 

Lưu Phù Nhân nắm chặt tay Hứa Kiều. 

Hứa Chiêu cảm giác được điều gì đó, từ xa nhìn lại biệt thự của nhà họ Hứa, cô cảm thấy một tia nhân quả cuối cùng giữa cô và nhà họ Hứa đã bị gãy. 

Từ nay về sau cô không liên quan gì đến nhà họ Hứa, nhân quả nhà họ Hứa cũng không liên quan gì đến cô.

Nghĩ đến Hứa Quan Nguyệt vẫn luôn thúc giục cô đến đây, Hứa Chiêu như có điều suy nghĩ, đây có thể là nguyên nhân thực sự khiến sư phụ để cô đến đây?

Tần Thiển cũng dừng động tác, không tiếp tục bay về phía trước, không phải bởi vì cậu ta nhạy bén nhận ra được tâm trạng của Hứa Chiêu có biến hóa, mà là bởi vì cậu ta không biết đường.

Tần Thiển đang dẫn đường cho lão đại vì không nhớ đường mà tâm tình xuống dốc, nhưng mà cũng không thể trách câu ta, lúc trước cậu ta tới nhà bạn đều là ngồi phương tiện công cộng để đi, cậu ta căn bản không biết đường. 

Tần Thiển cúi đầu thất vọng, có chút đáng thương: Lão đại, dùng điện thoại di động tra bản đồ đi.”

Hứa Chiêu nghe được lời nói của Tần Thiển thì hoàn hồn, sờ sờ cặp sách: “Tôi không có điện thoại di động.”

Đây là lần đầu tiên Tần Thiển nhìn thấy một người không có điện thoại di động, cuối cùng cậu ta cũng tin rằng Hứa Chiêu giúp cậu ta là vì thẻ thành viên 1000 tệ, lão đại là nghèo thật đó. Lão đại nghèo như vậy mà còn có thể kiên định cự tuyệt 10 vạn Hứa Tri Viễn đưa, thật là có nguyên tắc. 

Truyện được đăng tải chính thức trên trang akdlfls.wordpress.com. Mọi trang khác đều là ăn cắp!

Hai người đứng ở ven đường nhìn nhau, Hứa Chiêu thở dài, từ trong cặp sách móc ra một đồng tiền, tùy tiện ném, liếc mắt một cái rồi chỉ phương hướng:: “Đi về phía đông thêm một km.”

Tuy Hứa Chiêu nghèo nhưng vẫn không phá vỡ được bộ lọc toàn năng của cô trong mắt Tần Thiển, thấy Hứa Chiêu chỉ một phương hướng, liền thành thật đi theo cô, không khỏi tò mò hỏi: “Lão đại, vừa rồi chị làm gì? Sao biết đi hướng này? “

Hứa Chiêu nâng niu đem tiền xu cất kỹ, thuận miệng trả lời: “Tính ra được.”

Tần Thiển cảm thấy mình thật sự học được rất nhiều điều từ lão đại, so sánh với người thành quỷ mấy năm như cậu ta còn biết nhiều hơn,  “Không hổ lão đại, lại còn có thể xem bói, có chuyện gì chị không làm được không?”

Hứa Chiêu vẫn luôn đi theo Hứa Quan Nguyệt sinh sống ở nông thôn, đi học cũng là học ở nông thôn, thường xuyên bị người ta chỉ trỏ nói hai thầy trò lừa đảo, cũng không có gặp qua quỷ biết *thả rắm cầu vồng làm người ta cao hứng như Tần Thiển

***thả rắm cầu vồng (吹彩虹屁): Thả rắm cầu vồng, một câu cửa miệng trên Internet, một cụm từ phổ biến trong cộng đồng người hâm mộ, fan tung hô hay là u mê các thần tượng vô điều kiện, cho dù thần tượng có ngoáy mũi hay thả rắm cũng coi như cầu vồng khen lấy khen để……Thuật ngữ này lần đầu tiên trở nên phổ biến vào năm 2017 và nó đã trở nên phổ biến trở lại nhờ bộ phim truyền hình trực tuyến “镇魂” ( Nguồn từ baidu)

Khó trách sư phụ lại đưa cô đến gia đình giàu có, có để xem bói, dù tính toán không chính xác, chỉ cần họ nói lời tốt đẹp,thì những người giàu có đó cũng sẵn lòng trả tiền. 

Khóe miệng Hứa Chiêu vểnh lên, tâm tình không tệ, nhưng vẫn là thành thật nói ra tình huống của mình: 

“ Trình độ xem bói của tôi cũng thường thường thôi, chỉ hiểu được một chút,, không thể so với cao thủ thực sự…” 

Tần Thiển tin, tuy thời gian bọn họ ở cùng không lâu nhưng cậu ta cảm thấy rằng mình đã hiểu tính cách của Hứa Chiêu. Hứa Chiêu trông có vẻ lãnh đạm, nhưng thực tế rất đơn thuần, có cái gì thì nói cái đó, cô căn bản không hiểu cái gì là giả vờ khiêm tốn. 

Cái này cũng không ảnh hưởng đến việc Tần Thiển tiếp tục thả rắm cầu vồng. “ Dù chỉ hiểu sơ qua cũng đã vô cùng lợi hại, chị hiện mới 18 tuổi, sau này có thể càng xem càng chuẩn.” 

Có lẽ ở phương diện khác Tần Thiển không được, nhưng với việc thả rắm cầu vồng thì cực kỳ chuyên nghiệp, tâm trạng của Hứa Chiêu cũng không tệ.. Bọn họ nhanh chóng đi tới khoảng cách 1km về phía đông,  Hứa Chiêu liền dừng Tần Thiển đang cao hứng lại, thấy cậu ta nghi hoặc, Hứa Chiêu giải thích nói: “Chờ mấy phút.”

Vài phút sau, một chiếc xe tư nhân đi qua, nhìn thấy Hứa Chiêu đứng lẻ loi một mình ở ven đường, liền tốt bụng đưa Hứa Chiêu vào trung tâm thành phố.

Đứng ở trung tâm thành phố náo nhiệt, Hứa Chiêu nhìn về phía Tần Thiển vẫn đang trầm mặc, xem trọng cậu ta có thể thả rắm cầu vồng, cô hiếm khi quan tâm hỏi: 

“ Sao vậy? Có phải ở đây dương khí quá mạnh?” 

Hứa Chiêu đánh giá chung quanh, trung tâm thành phố Bắc Kinh người đến người đi, dương khí quả thực nồng đậm, nhưng Tần Thiển đã từng là Địa Phược Linh bị trói buộc trên đường lớn nên không sợ dương khí ở đây. 

Tần Thiển quả thật là không sợ dương khí ở đây, chẳng qua là cậu ta cảm thấy mình thật đáng thương, cậu ta sâu kín nhìn chằm chằm vào Hứa Chiêu, trong giọng nói mang theo vài phần ai oán không nói ra được: “ Lão đại, cái này của chị là biết sơ sơ đó hả?” 

Dựa vào một đồng tiền xu, liền tính ra được thời gian địa điểm chuẩn xác, tính ra còn có thể đi nhờ xe đi ngang qua, cái này vẫn còn là biết sơ sơ??

Hứa Chiêu không biết tâm trạng của Tần Thiển,thành thật giải thích: “ Tôi thật sự là chỉ biết một chút, một vị cao thủ bói toán thực sự, có thể tính toán chính xác việc lớn nhỏ của mấy chục năm, thậm chí trăm năm, ngàn năm, tôi không làm được như vậy, chỉ có thể miễn cưỡng tính ra việc trong vòng 20 năm.” 

“Trong vòng 20 năm…… Không hổ là lão đại.” Tần Thiển tâm phục khẩu phục, lại tiếp tục thổi phồng: “ Không phép cho chị nói là chỉ biết một chút, đại sư tinh thông xem bói có còn tồn tại hay không thì không biết, trong lòng tôi chị chính là đại lão.”

“ Có tồn tại, tôi đã từng thấy trên ghi chép của sư phu.” 

Bản ghi chép kia cũng không có nói đại sư đó là ai, Hứa Chiêu cũng có chút hiếu kỳ, nếu thật sự có thể gặp được đại sư, cô rất muốn cùng đại sư học tập một chút kỹ xảo bói toán. 

Hứa Quan Nguyệt ở nơi hắt hơi một cái, lại vui vẻ khoe với con rùa: “ Đồ nhi của ta lại đang nhớ ta.” 

Lần này con rùa mặc kệ ông. 



Sau khi đến trung tâm thành phố, Tần Thiển cuối cùng cũng phát huy tác dụng, cậu ta biết phải bắt xe bus nào để đến nhà bạn. Cho dù Hứa Chiêu có tiếc đồng xu trong tay nhưng cũng phải đem tiền xu bỏ vào trong hộp. Cô không giống Tần Thiển, tài xế xe bus không nhìn thấy Tần Thiển nhưng lại nhìn thấy cô. 

Bạn của Tần Thiển tên là Tần Thâm, bọn họ lớn lên ở cùng một cô nhi viện, không biết cha mẹ là ai đều họ Tần, tên của Tần Thiển và Tần Thâm cũng là do viện trưởng đặt.  Có lẽ vì hai cái tên có liên quan mật thiết với nhau là “Thâm Thiển”, nên từ nhỏ, Tần Thiển và Tần Thâm đã có mối quan hệ tốt, giống như anh em ruột vậy. 

Vì Tần Thiển đã chết trên đường trở về ăn cơm, nên Tần Thâm mới không chấp nhận được, cảm thấy là lỗi của mình. 

Nghĩ đến Tần Thâm, Tần Thiển không khỏi thở dài: “Tôi mới chết được hai năm, nhìn hắn càng ngày càng gầy. Lần này nhất định phải cùng hắn ta nói chuyện rõ ràng, cái chết của tôi không liên quan gì đến hắn. 

Tần Thiển tính cách rộng rãi, cũng chỉ trầm mặc một hồi, liền khôi phục sức sống: “ Chờ gặp được rồi, tôi nhất định phải hù dọa hắn một phen.” 

Bởi vì đang ở trên xe bus nên Hứa Chiêu không trả lời Tần Thiển, Tần Thiển một quỷ lầm bầm lầu bầu cũng rất vui vẻ. 

Hứa Chiêu liếc mắt nhìn Tần Thiển một cái, khó trách cậu ta làm Địa Phược Linh, mỗi ngày bị xe  nghiền ép cũng không có sinh ra oán khí biến thành lệ quỷ, chính là bởi vì cậu ta quá ngu ngốc.

Tần Thiển, người(quỷ)đang lơ lửng trên xe bus, không hề biết hình tượng của mình trong lòng Hứa Chiêu, sự chú ý của cậu ta đã bị thu hút bởi một người đàn ông vạm vỡ. Người đàn ông đang đút tay vào túi của ông lão trước mặt, rõ ràng là đang muốn ăn trộm thứ gì đó.