Thiên Kim Giả Là Bậc Thầy Huyền Học

Chương 17:




Rời khỏi khu dân cư, A Kỳ cuối cùng cũng thấy rõ chị gái trước mắt mình, lập tức hít hà một hơi, sao trên đời lại có người đẹp như vậy chứ.

Sau đó, ánh mắt anh ấy rơi vào thùng mì gói trên tay Nghê Miểu.

“Đại sư à, thùng mì gói này của cô... hình như quá hạn sử dụng rồi...” A Kỳ cẩn thận nói: “Không chỉ vậy, còn đã qua hạn những hai năm.”

Tay Nghê Miểu cầm thùng mì gói khựng lại, mặt hơi đen, yên lặng gạch một nét bút cho nữ quỷ trong lòng.

Hứa Mãn Điền giống như trước đây, sau khi xử lý mọi việc trong thư phòng xong thì sớm về phòng nghỉ ngơi. Tuổi ngày càng lớn, tinh lực của gã không thể so với trước nữa.

Vừa mới ra khỏi phòng tắm, bước đến mép giường, gã đã nhìn thấy trên giường có một bóng người, gã hơi kinh ngạc, bởi vì lớn tuổi, gã đã mấy năm chia giường ngủ với vợ rồi.

“Sao hôm nay lại qua đây ngủ thế?” Hứa Mãn Điền cười hỏi một câu.

Nhưng người trên giường lại không trả lời, thoạt nhìn như đã ngủ rồi.

Hứa Mãn Điền yên lặng trèo lên giường từ bên đầu kia. Người trên giường đưa lưng về phía gã đang mặc một chiếc váy trắng hai dây, lộ ra da thịt nõn nà, nhìn qua giống như thiếu nữ mười sáu, Hứa Mãn Điền bỗng chốc cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.

Gã không kìm được vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve bả vai mượt mà của đối phương, xúc cảm lạnh lẽo mát mẻ.

“Sao lại lạnh như vậy chứ.” Hứa Mãn Điền đắp chăn lên cho vợ.

Bỗng người trước mặt gã động đậy.



Từ từ quay đầu lại, Hứa Mãn Điền nhìn thấy một gương mặt vừa xa lạ vừa quen thuộc.

Cả đời này gã có rất nhiều tình nhân, nhưng người khiến gã không thể quên được chỉ có Điền Quyên, người phụ nữ bị gã đích thân giết chết.

“Đã lâu không gặp.” Người phụ nữ nghiến từng chữ một, vừa dứt lời, ngũ quan cô ấy lập tức chảy ra máu tươi.

Hình ảnh vô cùng đáng sợ, khiến Hứa Mãn Điền không tự chủ được nhớ tới ngày hôm đó, khi một sinh mạng sống sờ sờ dần xói mòn trong tay gã.

Gã không kìm được sợ hãi lập tức lùi ra phía sau vài bước, ngã từ trên giường xuống.

Chờ gã mở mắt ra, bên cạnh nào còn nữ quỷ máu tươi chảy ròng.

Gã cũng không còn can đảm tiếp tục ở lại căn phòng này nữa. Thay quần áo, gã lập tức lái xe đi tới nhà tình nhân. Lúc này tình nhân đã ngủ rồi, cô ta mặc váy hai dây mỏng manh ra mở cửa. Hứa Mãn Điền đã lâu không tới, ngoại trừ lớn tuổi muốn tu thân dưỡng tính, còn bởi vì người gã bao dưỡng bên ngoài là một nữ sinh viên hai mươi tuổi, toàn thân đầy collagen và hơi thở thanh xuân. So với tình nhân thì bà thím trung niên đương nhiên không bằng.

Vui sướng trong mắt tình nhân không giống giả vờ, khiến gã rất kiêu ngạo, cơn ác mộng mới nãy cũng bị gã vứt ra sau đầu, ôm tình nhân lập tức quay về phòng.

Phiên vân phúc vũ một hồi, gã cúi xuống hôn, gương mặt tình nhân lại biến thành một gương mặt xanh lơ phủ kín máu me đỏ tươi.

Gã sợ tới mức xoay người xuống đất, mồ hôi lạnh chảy ròng.

Lúc này ảo giác trước mắt lại không hề biến mất, gã chỉ có thể nhìn kẻ đến từ ác mộng như một con người đi chân trần xuống đất, từng bước một đi về phía gã...