Lúc này Nghê Miểu đang ngồi trong một quán thịt xiên nướng, những xiên thịt vẩy đầy thì là và ớt bột rất hợp khẩu vị của cô, cho dù không thể ăn no, nhưng đồ ăn của con người vẫn có thể khiến thể xác và tinh thần của cô sung sướng.
A Kỳ đưa cô tới một tiệm trong phố ăn vặt, ở đây nơi nơi tràn ngập khói dầu, còn có thể nghe thấy vô số loại tiếng hét to nhỏ, tràn đầy hơi thở cuộc sống.
Anh ấy vốn còn hơi thấp thỏm, lo tiên nữ như đại sư ăn không quen kiểu đồ ăn này nhưng lương tháng này của anh ấy còn chưa tới.
Không ngờ tới đại sư không chỉ hài lòng mà nhìn qua còn có vẻ rất thích, hòn đá trong lòng A Kỳ cuối cùng cũng buông xuống được.
Hiện giờ điện thoại cũng đã khôi phục tín hiệu, anh ấy bèn online lên báo bình an với đám bạn trên mạng.
Đối mặt với vô số tin nhắn quan tâm và thăm hỏi, A Kỳ đều lấy cớ có lệ cho xong, dù gì thì mấy chuyện ma quỷ này thật sự quá mức ly kỳ, tốt nhất không nên nói rõ khiến mọi người khủng hoảng.
A Kỳ lại lần nữa cảm ơn ơn cứu mạng của Nghê Miểu. Nghê Miểu đầy miệng thịt xua tay.
A Kỳ vốn có tâm tư ôm đùi người ta, dù sao thì một thân một mình tuy kiếm tiền nhanh nhưng cũng hàm chứa nhiều nguy hiểm. Anh ấy từng có một người đồng hành, cũng xem như là đàn anh, người anh đó đi thăm dò một toà cao ốc bỏ hoang được gọi là toà nhà tự sát. Khi người anh đó phát sóng trực tiếp không hiểu sao bỗng dưng bị ngắt giữa chừng, sau đó người cũng biến mất, chờ tới lúc người ta phát hiện ra thì người anh đó đã nhảy từ trên mái nhà xuống. Không một ai biết rõ người anh đó đã gặp phải chuyện gì trong toà cao ốc, chuyện này tuy không lộ ra bên ngoài nhưng A Kỳ vẫn nắm được một ít thông tin qua miệng người khác.
Anh ấy vốn rất chú ý chọn nơi để phát sóng trực tiếp, cô gắng chọn những nơi không có nguy hiểm, ai ngờ lần này suýt nữa đã không về được.
Nhớ lại cảnh tượng lúc đó, A Kỳ nghĩ mà sợ.
Cho nên, nếu có thể kết giao với một vị đại sư, đối với anh ấy mà nói giống như có được rơm rạ cứu mạng vậy.
Cuối cùng A Kỳ như nguyện lấy được số điện thoại của đại sư.
Ngày hôm sau, Nghê Miểu đánh một giấc tới thẳng lúc trời gần tối, hoàng hôn bên ngoài nhuộm cả không trung thành một màu cam ấm áp. Cô làm theo ký ức của nguyên chủ, lấy điện thoại ra gọi một phần cơm hộp, rồi lại lần nữa cảm khái thế giới hiện đại đúng là tiện thật.
Cơm hộp còn chưa được giao tới, Nghê Miểu đã chờ được một vị khách không mời mà đến, hơn nữa còn bay từ cửa sổ vào.
Điền Quyên rất ngoan ngoãn ngồi khoanh chân trên thảm, mặt cô ấy đã khôi phục vẻ thanh tú vốn có, chẳng qua phiếm một màu xanh lơ không bình thường.
Nghê Miểu lướt điện thoại xem, một cái hot search khiến phần mềm app suýt thì tê liệt.
Mấy cái tít vừa bạo vừa giật gân trên đầu bài vô cùng rõ ràng rành mạch: Vạch trần bộ mặt thật của “người lương thiện”.