"Vênh váo cái gì? Lần trước gây sự với tôi nhận được kết cục bị cấm túc còn chưa chừa à?"
Bạch Tuệ Nghi vô cùng điềm tĩnh xoay người nhìn chằm chằm đứa em gái phía trước, ánh mắt dành cho Bạch Tuệ Nghiên luôn luôn tràn ngập sự khinh bỉ, khóe môi cong lên, thanh âm rõ ràng đang châm chọc. Cô nàng vốn dĩ đang rất bực mình rồi thế mà Bạch Tuệ Nghiên còn chả biết điều cứ thích dây vào Bạch Tuệ Nghi. Nếu như đối phương muốn thì người con gái sẵn sàng đấu với cô ta tới cùng.
Bạch Tuệ Nghiên bị động vào nỗi đau, cô ta tức đến mức mặt mũi xanh lè, hậm hực trừng mắt với Bạch Tuệ Nghi, lồng ngực phập phồng lên xuống, nghiến răng nghiến lợi: "Cô… cô… Bạch Tuệ Nghi… đừng tưởng như vậy thì có thể đe dọa được tôi. Cô nghĩ bản thân mình dựa vào Dịch Khải Văn nên muốn làm gì cũng đương nhiên đúng không? Đừng bao giờ đắc ý quá sớm, chưa biết ai hơn ai đâu." Bàn tay cô ta chằng chịt những đường gân xanh bất giác cuộn tròn thành nắm đấm, siết chặt đến mức khiến cho móng tay sắc nhọn đâm xuyên qua da thịt đau đớn đến tột cùng.
Hừ.
Bạch Tuệ Nghi nói như vậy chẳng khác gì tát thẳng vào mặt Bạch Tuệ Nghiên cả. Cô ta không cam tâm chút nào, quyết phải dùng mọi biện pháp trừng phạt kẻ đứng trước mặt mình đến cùng. Toàn bộ mối nhục nhã Bạch Tuệ Nghiên phải chịu, cô ta đều muốn đối phương chịu đựng toàn bộ. Người phụ nữ lấy danh dự của bản thân ra thề, cô ta nhất định đoạt hết toàn bộ mọi thứ từ tay Bạch Tuệ Nghi.
Chẳng qua là cậy thế Dịch Khải Văn chống lưng cho mà thôi, tưởng thế là hay chắc? Bạch Tuệ Nghiên trong lòng liên tục buông ra những lời mắng chửi dành cho người chị gái cùng cha khác mẹ, dù chẳng chút cam tâm nhưng hiện tại Bạch Tuệ Nghiên vẫn cần hết sức nhẫn nhịn.
Lúc bấy giờ, Bạch Tuệ Nghi đang được đà thắng thế, chỉ cần cô ta dám làm ra chuyện gì quá đáng thì ngay lập tức lợi ích dành cho cô ta gặp nguy hại. Quyền thừa kế nếu như bị tước mất thì với Bạch Tuệ Nghiên chẳng khác gì mất hết tất cả. Tới lúc đó, đối thủ truyền kiếp với cô ta, Bạch Tuệ Nghi càng thêm đắc ý, hẳn sẽ trực tiếp cười thẳng vào mặt Bạch Tuệ Nghiên cho mà xem.
Nhịn.
Nhất định phải nhịn.
Bạch Tuệ Nghiên liên tục nhắc nhở bản thân mình.
"Thì sao? Cô ghen tị à?" Bạch Tuệ Nghi cong môi cười, ngữ khí dường như đang thách thức đứa em gái cùng cha khác mẹ, buông lời châm chọc: "Ít ra tôi còn có người tài giỏi như Dịch Khải Văn ở bên cạnh giúp đỡ, thậm chí anh ấy còn đặc biệt yêu thương tôi. Còn cô thì sao? Bạch Tuệ Nghiên, cô có gì nổi trội à?f Bị cắt liên lạc với Trác Tiêu Phàm, một công tử bột chỉ biết ăn chơi đua đòi, giờ địa vị trong nhà của cô thậm chí còn đang lung lay ấy chứ. Cô đủ tuổi so sánh với tôi à? Ngoại trừ cái vẻ mặt bạch liên hoa kia thì Bạch Tuệ Nghiên cô chỉ là một đứa bất tài, vô dụng, bản lĩnh thì có nhưng không biết làm gì hết, tất cả đều phụ thuộc vào mẹ mình. Với những điều cơ bản còn chưa làm được thì cô cho rằng bản thân quản lý gia sản cũng như tập đoàn như thế nào? Coi chừng bà đấy, nếu cô còn dám gây sự với tôi thì ngay sau hôm nay, tôi nhất định đề cập với ba tất cả mọi chuyện, vạch mặt toàn bộ những việc mẹ con cô từng làm, để tước mất quyền thừa kế trong tay cô."
Từng câu từng chữ được nhấn mạnh vô cùng rõ ràng.
Cô làm sao có thể bỏ qua cho cái kẻ độc ác đang đứng trước mặt mình dễ dàng như vậy được.
Muốn hủy hoại Bạch Tuệ Nghi à?
Nằm mơ đi.
Cô phải khiến cho Bạch Tuệ Nghiên cùng mẹ cô ta, Lưu Diên Huệ lẫn tên khốn Trác Tiêu Phàm thân bại danh liệt, chịu đựng viễn cảnh giống cái cách bọn chúng từng đối xử với Bạch Tuệ Nghi ở kiếp trước. Xét thấy đã tới lúc kết thúc toàn bộ mọi chuyện rồi. Bạch Tuệ Nghi hết hứng chơi đùa với Bạch Tuệ Nghiên ngu ngốc trước mặt, giờ là lúc cô lật toàn bộ bài ngửa mà bản thân có trong tay.
Những lời thốt ra từ miệng Bạch Tuệ Nghi chả khác gì những can xăng dầu đổ vào cơn giận trong người Bạch Tuệ Nghiên, khiến cho nó bùng cháy dữ dội, bốc khói ngùn ngụt, lan tỏa khắp thân thể người phụ nữ. Mặt mũi Bạch Tuệ Nghiên đỏ bừng vì tức giận, hàm răng cô ta cắn chặt, phát ra những tiếng ken két, trên trán nổi ba vạch đen, tâm trạng tức đến mức chẳng thể suy nghĩ được gì.
Hiện tại, Bạch Tuệ Nghiên cực kỳ muốn xông lên giết chết chị gái mình. Dưới sắc trời đang ngả dần sang màu đen, khuôn mặt Bạch Tuệ Nghiên lấp ló nhưng chẳng tài nào át được Bạch Tuệ Nghi, nụ cười trên môi người con gái đậm càng thêm đậm, thậm chí còn vương chút đắc ý.
Chọc giận người khác chính là sở trường của cô.
Để cho Bạch Tuệ Nghiên tức chết luôn.
Xem cô ta dám làm gì Bạch Tuệ Nghi tại sự kiện quan trọng này?
Cô thách đấy.
Lồng ngực người phụ nữ phập phồng theo từng nhịp thở hồng hộc, hai mắt Bạch Tuệ Nghiên trợn ngược, trừng lớn dán chặt lên thân thể đối phương: "Bạch Tuệ Nghi, cô đừng có mà quá đáng. Cô tưởng tôi chẳng dám làm gì cô à?"
"Cô đụng được vào tôi hả?" Cô nàng điềm tĩnh nhún vai, cười nhạt: "Bạch Tuệ Nghiên, tôi thách luôn đấy. Trước thanh thiên bạch nhật, cô thử lao lên đánh tôi xem nào. Tôi thấy khách khứa đến đông phết rồi đó nhỉ, để mọi người chứng kiến những hành động điên rồ cô gây ra thử xem. Bạch Tuệ Nghiên, tới khi ấy danh tiếng mà cô gây dựng nhất định không cánh mà bay. Cũng đừng nghĩ tới chuyện lén lút làm ra mấy trò bẩn thỉu, vừa mới nãy Dịch Khải Văn đã phái người lắp camera xung quanh nhà, tất cả mọi ngóc ngách đều có máy quay mini hết đấy, chỉ cần cô ngu xuẩn hành động thì ba sẽ ngay lập tức biết được. Tới khi ấy, quyền thừa kế của cô, Bạch Tuệ Nghiên, tôi nghĩ cô đoán được những chuyện xảy ra tiếp theo rồi nhỉ?" Cô cợt nhả, hai mắt híp chặt, hai tay khoanh trước ngực, khoan thai.
Bạch Tuệ Nghiên bực càng thêm bực, bàn tay cô ta lộ rõ gân xanh, xem ra người phụ nữ đang nhịn nhục giữ lắm. Bởi vì quyền thừa kế cho nên Bạch Tuệ Nghiên đành phải đứng im để cho Bạch Tuệ Nghi châm chọc, móc máy đủ đường. Chưa biết là thật hay giả, nhưng đối phương là Dịch Khải Văn, hoàn toàn có thể xảy ra như những lời Bạch Tuệ Nghi nói, vì vậy, cô ta chẳng thể sơ xuất hành động mà chưa suy nghĩ.
Lỡ như để kẻ thù bắt được điểm yếu chí mạng thì với Bạch Tuệ Nghiên, mọi thứ coi như chấm hết.
Huống chi xung quanh cô ta khách khứa đến đông như vậy, còn toàn là nhân vật cấp cao trong giới kinh doanh, nên Bạch Tuệ Nghiên đang tự nhắc nhở bản thân cần hết sức cẩn trọng. Một điều nhịn là chín điều lành, lỡ như hình tượng bị hủy hoại, sau này cô ta khó mà sống được trong giới thượng lưu.
Cứ để cho Bạch Tuệ Nghi đắc ý lên mặt trong hôm nay đi, về sau, người phụ nữ thề rằng, cô ta nhất định trả lại toàn bộ gấp trăm ngàn lần.
Bạch Tuệ Nghiên hừ lạnh, nghiến răng nghiến lợi: "Bạch Tuệ Nghi, xem như cô lợi hại. Tôi đếch thèm nói chuyện với cô nữa." Cô ta hậm hực giẫm mạnh chân xuống đất, đem theo một bụng tức xoay người tới tìm mẹ mình.
Cô nàng chả thèm quan tâm Bạch Tuệ Nghiên ra sao, lạnh nhạt bước tới bàn rượu, cầm lấy một ly, bình tĩnh lắc nhẹ rồi đưa lên miệng nhấp nhẹ một ngụm. Toàn bộ quá trình, khí thế toát ra từ trên người Bạch Tuệ Nghi đều mang đậm chất quý tộc, đứa em gái kia khó lòng mà đuổi kịp.
Đứng một lúc thì ba cô cùng Dịch Khải Văn nói chuyện xong.
Khi người đàn ông bước tới gần mình, Bạch Tuệ Nghi nhanh nhảu ghé sát tai đối phương, lông mày trên khuôn mặt nhíu chặt, tò mò mở miệng hỏi: "Ê Dịch Khải Văn, ba tôi nói chuyện gì với anh thế?" Cô quả thực khá tò mò tới những vấn đề mà họ đã nói trong suốt lúc Bạch Tuệ Nghi vắng mặt.
"Mấy chuyện nhỏ thôi." Dịch Khải Văn quay sang chỗ khác, tựa như đang đánh trống lảng: "Cô đừng bận tâm làm gì, lo mà thực hiện tốt nhiệm vụ tối hôm nay đi."
Anh cũng tính để cho Bạch Tuệ Nghi biết, tuy nhiên, ba cô thành khẩn yêu cầu Dịch Khải Văn hãy giữ bí mật toàn bộ nội dung cuộc trò chuyện giữa họ, cho nên đành phải giấu Bạch Tuệ Nghi thôi. Chữ tín Dịch Khải Văn khá lớn, một khi đã hứa thì đều thực hiện toàn vẹn nhất, chưa bao giờ làm trái những lời bản thân từng nói.
Cô nàng bên cạnh bĩu môi, hừ lạnh một tiếng, nhếch môi: "Chẳng nói thì thôi. Tôi chả cần. Mà người anh phái tới còn hoạt động không đấy? Mẹ con Bạch Tuệ Nghiên chả làm ra việc xấu xa gì đấy chứ?"
"Đến bây giờ thì chưa?" Dịch Khải Văn giơ tay xem đồng hồ, lắc đầu trả lời: "Bọn họ vẫn đúng thời điểm báo cáo với tôi toàn bộ chuyện diễn ra xung quanh nhà cô. Bạch Tuệ Nghi, cô đừng nghi ngờ thuộc hạ tôi phái tới, bọn họ làm việc rất hiệu quả." Anh nhàn nhạt mở miệng nhắc nhở, lạnh lùng lườm nguýt vợ mình.
Bạch Tuệ Nghi chẳng hề kém cạnh, cô lên tiếng: "Tôi đâu hề nghi ngờ, đương nhiên tôi biết Dịch thiếu uy tín mà. Tôi chỉ hỏi lại cho chắc chắn trước khi buổi tiệc sinh nhật ba tôi diễn ra thôi." Với những kẻ xấu xa lúc nào cũng lăm le hãm hại người khác thì hẳn cần phải đề phòng trong mọi thời điểm rồi.
Dịch Khải Văn buồn bực mặc kệ đối phương.
"Mà khi nào ông nội tới thế?"
Bạch Tuệ Nghi vừa mới mở miệng thắc mắc thì đã thấy Dịch Trọng Hồng từ đằng xa đang được Dịch Lăng Phong cẩn thận dìu ông vào. Cả Dịch Khải Văn lẫn Bạch Tuệ Nghi đều khó chịu ngay khi thấy khuôn mặt đáng ghét đứng cạnh ông nội ở đằng trước. Cả hai đều chẳng thích thú chút nào nhưng vẫn phải miễn cưỡng bước tới gần.
"Ông nội. Ông tới rồi ạ." Bạch Tuệ Nghi lịch sự chào hỏi, suốt cả quá trình chưa từng liếc mắt Dịch Lăng Phong dù chỉ nửa cái.
Cô chê Dịch Lăng Phong!