“Bác sĩ, cháu ngoại tôi thế nào rồi?” Hoàng lão gia mặc âu phục sang trọng đang đứng thấp thỏm ngoài cửa phòng của Tinh Vân tại biệt thự của nhà họ Hoàng ở Chicago. Nhìn thấy bác sĩ bước ra, ông vội vàng bước đến hỏi.
Vị bác sĩ chỉ trung niên người Mĩ chỉ lắc đầu nói: “Cô ấy bị suy nhược cơ thể nghiêm trọng, tôi đã cho truyền dịch, hy vọng cô ấy sẽ sớm tỉnh lại.”
Hoàng lão gia chau mày, gương mặt già nua nhăn lại thành một nhúm khó coi. Sắc mặt ông nhìn qua rất kém, giọng nói cũng có đến chín mười phần khó chịu: “Tại sao mải mà cháu gái tôi không tỉnh. Các người phải làm gì đi chứ?”
Vị bác sĩ cao niên chỉ có thể trấn an ông bằng cách nói mấy lời lạc quan và tràn ngập hy vọng: “Cô ấy là do làm việc nhiều mệt mỏi cho nên sinh bệnh. Chúng tôi đang theo dõi tình hình, nếu có gì trở ngại sẽ lập tức đưa đến bệnh viện. Xin Hoàng chủ tịch đừng quá lo lắng.”
Bà Minh mẹ của Tinh Vân lúc này cũng bước ra từ trong phòng của cô. Sắc mặt của bà cũng rất kém. Tuy nhiên bà chỉ nhẹ nhàng mở miệng ra lệnh cho quản gia Hạ tiễn khách. Vị bác sĩ theo quản gia Hạ rời đi. Mẹ Tinh Vân không giấu nổi tiếng thở dài, Tinh Vân đối với bà mà nói là nguồn sống duy nhất. Đối với Hoàng Thiên cô cũng là hy vọng duy nhất. Vậy mà giờ đây cô nằm mê man suốt cả tuần, đôi lúc tỉnh dậy chỉ húp được ngụm cháo lỏng rồi lại li bì.
Tình trạng này kéo dài sang đến tuần thứ hai thì cả nhà họ Hoàng liền rơi vào tâm lý hoảng sợ. Sắc mặt Tinh Vân càng ngày càng kém, cơ thể cũng yếu đuối như chiếc lá sắp lìa cành. Những khi cô mở mắt ra, lại hướng về bầu trời cao xa kia mà mơ tưởng đến hạnh phúc tốt đẹp, mơ đến cảm giác được gặp con trai mình, được ôm nó vào lòng cưng nựng rồi cho bú. Bên cạnh cô sẽ là người đàn ông mà cô thương yêu. Chỉ là bức tranh gia đình hạnh phúc giản đơn như vậy mà “thiên kim bạc tỉ” như cô không bao giờ chạm vào nổi. Tiền bạc ông ngoại cho cô, danh phận địa vị hiện tại của cô cũng không đổi được bức tranh hạnh phúc đó. Đến tận cùng cái gì mới là quan trọng? Nghĩ đến đây, Tinh Vân một thân héo hắt lại rũ mi xuống, ép cho nước mắt rơi ra ướt gối. Rồi ngủ thiếp đi.
Nhìn thấy tình trạng của Tinh Vân như vậy, bà Minh đã nhiều lần gặng hỏi nhưng cô chỉ im lặng nhắm mắt. Bà đành bất lực rời khỏi phòng cô. Sau khi quay về phòng mình, bà đã cố nhớ lại thời gian ở viện điều dưỡng, có một khoảng thời gian Tinh Vân không đến thăm bà, liên kết sự việc lại bà đoán có thể giai đoạn đó cô không tiện xuất hiện. Nghi vấn nổi lên, cuối cùng bà Minh cũng cho người đến nhà họ Đoàn điều tra. Chưa đến một ngày tin tức đã báo về. Bà Minh lòng đau như cắt khi đoán biết Tinh Vân đã có con với Đoàn Nam Phong chỉ tiếc đó là đứa con mà cô không dám thừa nhận. Hoàng Kim Minh là người thông minh, bà liền nghĩ cách để máu mủ của nhà mình không lạc ra bên ngoài nhưng tình hình trước mắt, bà đành phải tạm gác chuyện nhận lại đứa bé để giữ danh tiếng cho gia đình và con gái. (các bạn đang đọc truyện tại Mangatoon. Vui lòng tìm tác giả tại FB:những câu chuyện của Hạc Giấy. Xin cám ơn sự quan tâm và ủng hộ của các bạn.)
Biết được nguyên nhân khiến Tinh Vân suy sụp, bà liền kêu Hoàng Gia Khiêm tìm bác sĩ tâm lý đến điều trị cho Tinh Vân. Không lâu sau đó, Hoàng Gia Khiêm đã mang về một bác sĩ tâm lý giỏi đến nói chuyện với cô. Sau khi vị bác sĩ này khám qua cho Tinh Vân, Hoàng lão gia và bà Minh mới biết Tinh Vân từng bị bệnh trầm cảm. Vấn đề là do cô ngưng thuốc quá lâu lại gặp chấn động tâm lý mạnh cho nên bệnh tình trở nên nghiêm trọng.
“Bác sĩ, tình hình của cháu tôi phải làm sao?” Hoàng lão gia sốt ruột hỏi.
Vị bác sĩ trẻ tuổi đẩy cặp kính lên cao, lễ phép nói: “Hoàng chủ tịch, xin ngài chớ lo. Cháu sẽ kê thuốc cho cô ấy và mỗi ngày sẽ đến nói chuyện để tinh thần cô ấy bình tĩnh trở lại.”
Bà Minh lúc này đắn đo hỏi: “Phải mất bao lâu con bé mới bình phục lại?”
Vị bác sĩ trẻ thở dài đáp: “Bệnh tâm lý cần kiên nhẫn và kiên trì để chữa khỏi tận gốc. Tùy vào tình trạng bệnh tình cũng như tuổi tác mà thời gian có thể ngắn hoặc dài. Hai vị đừng quá lo lắng, cô ấy còn trẻ thời gian chỉ từ nửa năm đến một năm thôi. Nếu bình phục tốt thì chỉ mất vài tháng.”
Hoàng lão gia thở dài lắc đầu, hỏi lại: “Cậu có niềm tin cháu ngoại ta sẽ khỏi bệnh hay không?”
Vị bác sĩ trẻ mặt tràn đầy tự tin trả lời: “Cháu sẽ dốc hết sức. Cô ấy nhất định sẽ khỏe lại.”