Thiên Kim Bạc Tỉ

Chương 59-2: Ngày hôm qua (2)




Yêu chính là vị đắng khi vào lúc vô tình không hay biết đã để mất cô ấy. Sau một cơn mê man tỉnh dậy, cô ấy cứ như là mây bay mất tự lúc nào. Anh đã từng, đã từng sợ cô ấy rời xa mình cho nên luôn giấu cô ấy ở nơi kín đáo để yêu thương. Vậy mà đến cuối cùng vẫn không giữ nổi người trong lòng. Một năm về trước, khi Lưu Uyển Linh rời đi, anh chỉ thấy tức giận và oán hận. Chưa từng là cảm giác mất mát thấu tim như vậy. “Tinh Vân, vì sao em phải rời xa tôi?” Đoàn Nam Phong đã hơn vạn lần tự hỏi điều này nhưng vẫn không hiểu nổi anh đã làm sai ở đâu.

Có một bài hát viết như thế này:

“Tình yêu có phải là một trò chơi dễ dàng không?

Tại sao bây giờ tôi chỉ muốn tìm thấy một nơi thật xa để trốn tránh.

Tại sao cô ấy lại rời khỏi tôi?

Cô ấy đã không nói với tôi bất cứ điều gì?

Để cho tôi giờ đây trốn ở nơi này và suy nghĩ về ngày hôm qua.

Ngày hôm qua... đã quá xa rồi.”

Yêu chính là chua chát khi nhìn thấy người mình yêu tay trong tay bên người khác. Đoàn Nam Phong chưa từng có cảm giác này khi Lưu Uyển Linh đến với Lưu Trọng Thiên. Lần đầu tiên trong cuộc đời của người đàn ông cao ngạo như anh nếm trải cảm giác ghen tuông chua chát tột cùng như vậy. Anh chính là rất ghét cái vị này. Anh ghét cảm giác khi anh nghĩ đến việc có ai đó chạm vào cô ấy. Nhưng mà anh, có tư cách để nói thích hay ghét sao? Khi mà một danh phận tử tế anh cũng không cho được Tinh Vân trong khi cô ấy lại sinh cho anh đứa con đáng yêu như vậy.

Bức tường kính ngăn cách trong phòng tắm phút chốc vỡ tan tành khi anh nghĩ đến đêm nay và những đêm trước đây cô ấy trong vòng tay yêu thương của kẻ khác. Từng mảnh vỡ thủy tinh bắn tung tóe khắp nơi, gim lên người anh, tay anh nhưng anh vẫn như không cảm giác được đau đớn, cứ như vậy dẫm lên đi về phòng ngủ. Phía sau lưng là loang lỗ vết máu tươi vừa ứa ra.

...

Lúc cánh cửa thang máy ở nhà hàng Riverside đóng lại, cũng chính là lúc đôi chân của Tinh Vân không trụ nổi nữa. Cô đã ngả khụy vào người Hoàng Gia Khiêm. Anh nhanh chóng đỡ lấy cô, dìu cô từ sảnh nhà hàng ra xe. Suốt đoạn đường về khách sạn, Tinh Vân đã không nói một lời. Cô chỉ im lặng và suy nghĩ, từ từ gặm nhắm nổi đau của bản thân mình.

Trong màn đêm dày đặc, Tinh Vân bó gối, chôn đầu vào giữa hai chân mà khóc. Cuộc đời này của cô tuy không thiếu thốn nhiều thứ nhưng vô cùng tươi đẹp. Ngày cô bắt đầu quen biết Đoàn Nam Phong cũng chính là ngày cô bắt đầu biết khóc từ tim. Hắn, cái kẻ ngay từ lần đầu tiên gặp gỡ đã cướp đi sự thuần khiết của cô rồi cướp đi cả trái tim của cô, nhưng cuối cùng vẫn là không biết trân trọng cô. Cuối cùng vẫn là chung tình với vợ mình.

Phải, cô ấy là vợ hắn, là người vợ chính thức được luật pháp thừa nhận của hắn. Hắn bất chấp mọi thứ để cưới cô ấy thì làm sao lại không yêu thương. Hắn đã thương người con gái đó đến mức dù cô ta như thế nào hắn cũng muốn cô ta. Hai người bọn họ ở bên nhau cùng đứa con máu mủ của cô làm thành một gia đình hạnh phúc. Còn cô chỉ có thể là người đứng bên lề hạnh phúc của bọn họ.

Sau này, hơn vạn lần, trong bóng đêm yên tĩnh Tinh Vân đã tự hỏi câu hỏi “tại sao”. “Tại sao hắn lại nỡ đối với cô như vậy?”. “Tại sao bên nhau thời gian dài như vậy mà hắn lại không yêu cô?”. “Tại sao hắn không yêu cô mà lại đối tốt với cô, nói ra những lời chạm đến đáy lòng cô như vậy?”. “Tất cả chỉ là vì hắn muốn an ủi cô hay sao?”...

Cả đêm Tinh Vân vẫn cứ ngồi nghĩ, nghĩ rồi lại nghĩ những câu hỏi bế tắc đó cho đến hừng đông. Lúc Hoàng Gia khiêm đến tìm cô, anh đã gõ cửa phòng mấy lượt nhưng đều không thấy cô lên tiếng. Cho đến khi dùng chìa khóa dự phòng mở cửa ra thì anh thấy Tinh Vân mê man nằm trên giường, toàn thân nóng hổi phát sốt.

Ngày hôm qua của hai người là cuộc chia tay không lời nhưng trong lòng có biết bao tình cảm chất chứa. Nhiều đến mức khi bộc phát ra chính là tự làm đau bản thân mình.