Lâm Diệp cũng không biết được nguyên bản kế hoạch của Lỗ Đình và Tiền Cơ là sau khi giết chết hắn thì sẽ vứt xác hắn vào trong mỏ quặng.
Nhưng tính đi tính lại, chỉ sợ thời điểm còn sống hai người này cũng không ngờ đến cuối cùng nơi này lại trở thành phần mộ của mình.
Mỏ quặng bị vứt bỏ này sâu thẳm, nhìn vào không thấy cuối.
Lâm Diệp xem xét tỉ mỉ, cuối cùng mang theo thi thể Lỗ Đình và Tiền Cơ đi vào.
Quặng mỏ âm u khúc khuỷu, trên vách tường có đất đá lởm chởm, mang một màu đỏ hồng kỳ lạ, còn có thể thấy rất nhiều nơi đã bị đào móc ra.
Nơi này là một mạch khoáng năm đó sản sinh ra Phi Vân Hỏa Đồng, nhưng hiện giờ đã bị bỏ hoang, đoán chừng Phi Vân Hỏa Đồng ở đây đã được khai thác hết.
Nhưng Lâm Diệp đến đây không phải vì tìm kiếm Phi Vân Hóa Đồng, hắn tiến lên trong mỏ quặng quanh co này chừng một khắc, rồi dừng lại trước một cái hố sâu.
Vung tay một cái quăng thi thể Lỗ Đình và Tiền Cơ vào trong này. Xong việc Lâm Diệp cũng không rời đi, mà tiếp tục dọc theo mỏ quặng tiến sâu vào trong.
Chẳng qua càng đi vào, không khí càng ẩm ướt, yên tĩnh đến dọa người, hoàn cảnh tối đen khiến người sợ hãi.
Két!
Bỗng dưng một tiếng kêu sắc bén vang lên, chỉ thấy một tia đỏ từ chỗ sâu trong mỏ quặng bắn về phía hắn, cắt qua không gian đen tối, trông vô cùng chói mắt.
Đúng rồi!
Lâm Diệp không sợ hãi mà khóe môi còn hiện ra ý cười nhợt nhạt.
Phốc!
Cổ tay hắn di chuyển, đao mang chợt lóe, tia sáng đỏ vọt lại bị đâm trúng hóa thành tia lửa rơi xuống trên mặt đất.
Lâm Diệp cúi người quan sát, đây là một con dơi, nhưng bây giờ đã bị chặt mất đầu.
Bộ dạng con dơi này cực kì dữ tợn, răng nanh trồi ra ngoài, hai mắt lồi to, một đôi cánh đỏ rực như dùng máu tươi nhuộm lên.
Dơi Xích Huyết!
Trước đây Lâm Diệp từng đọc qua trong một quyển sách có tên Vạn Linh Phổ được Lộc tiên sinh sưu tập, bên trong có ghi lại thông tin về loài dơi Xích Huyết.
Loài vật này là dị chủng, ban ngày thì ngủ, ban đêm thức dậy kiếm mồi, hút máu để sống, người bị cắn sẽ trúng huyết độc, nếu không cứu chữa kịp thời sau ba ngày sẽ đột ngột chết đi.
Nhưng Lâm Diệp cũng không quan tâm đến những thứ này. Trong Vạn Linh Phổ còn viết, nơi ở của dơi Xích Huyết chắc chắn có Huyết Tủy Sa!
Huyết Tủy Sa là răng nanh rơi ra từ trong miệng dơi Xích Huyết. Cứ ba năm một lần, dơi Xích Huyết sẽ đập miệng mình vào đá, chủ động bẻ gãy răng nanh trong miệng, sau đó chờ khoảng một tháng có thể sinh ra răng nanh mới.
Đối với con người mà nói, Huyết Tủy Sa là một loại linh tài có giá trị cao, có thể dùng làm thuốc cũng có thể dùng để luyện linh mặc. Nhưng tác dụng lớn nhất của thứ này là giúp con người rèn luyện gân cốt, xương tủy.
Với những người tu hành muốn thăng cấp Tẩy Tủy cảnh của Chân Võ ngũ trọng thì nếu có thể chiếm được Huyết Tủy Sa thì hy vọng đột phá ít nhất sẽ tăng thêm hai phần.
Cho nên Huyết Tủy Sa cũng được coi là một loại linh tài quý giá.
Trước kia nghe nói ở gần thôn Phi Vân có một mỏ quặng Phi Vân Hỏa Đồng, trong lòng Lâm Diệp đã nghĩ đến, hắn biết rất rõ nơi có thể sản sinh ra Phi Vân Hỏa Đồng thường là nơi cư trú của dơi Xích Huyết. Hoàn cảnh tự nhiên của Phi Vân Hỏa Hồng có thể tạo thành một tầng bảo hộ thiên nhiên cho dơi Xích Huyết.
Lâm Diệp hiểu rõ hiểu điều này nên mới có ý tưởng đến đây tìm kiếm. Chính bản thân hắn cũng không dám xác định mấy nhân vật lớn năm đó khai thác mỏ quặng có phát hiện bí mật này không.
Nhưng nhìn thấy một con dơi Xích Huyết đâm về phía mình, Lâm Diệp đã chắc chắn sâu trong mỏ quặng này giấu không ít Huyết Tủy Sa.
Chỉ nghĩ đến đây, Lâm Diệp không nhịn được mà tăng nhanh bước chân.
Huyết Tủy Sa là đồ tốt, dùng để bán cũng được giá cao, nếu có thể thu thập một ít, không khác gì nhặt được một món hời lớn.
Hiện giờ Lâm Diệp một nghèo hai trắng, hơn nữa về sau hắn còn muốn đi đến vương quốc Tử Diệu, nên không thể không có tiền.
Cho dù vì việc tu luyện của mình, hay vì có thể đi được xa hơn trên con đường linh văn thì Lâm Diệp cũng phải liều mạng kiếm tiền.
Ai bảo hắn không còn cách nào khác, tu hành cần tiền, luyện linh văn cũng cần tiền.
Trên đời có một câu nói: “Để bồi dưỡng được một linh văn sư phải dùng núi vàng núi bạc mà tạo thành.”
Lời này cũng không có nói quá, khắc họa linh văn cần bút khắc, linh mặc, vật dẫn, thiếu một thứ cũng không được. Mà trong đó linh mặc tiêu tốn nhiều tiền của nhất.
Bởi vì linh mặc cần dùng các loại linh tài để luyện chế, muốn khắc họa linh văn cấp độ càng cao thì cũng cần linh mặc càng cao cấp. Kể từ đó, các loại linh tài để luyện chế ra linh mặc cũng không thể thấp được.
Đây chỉ nói riêng về linh mặc, nếu như tính thêm cả bút khắc và vật dẫn thì không có tiền căn bản không thể mua được.
Hơn nữa mỗi lần khắc họa linh văn thì thất bại là chuyện thường xuyên xảy ra. Nhưng mỗi lần thất bại lại coi như phế bỏ một đống nguyên vật liệu, rất là phí tiền. Không có linh văn sư nào dám cam đoan có thể đảm bảo xác suất thành công là một trăm phần trăm.
Cho nên nói, để có thể trở thành linh văn sư ngoài việc cần có thiên phú và tư chất còn cần có lượng lớn tiền tài chèo chống.
Lâm Diệp muốn đi xa hơn trên phương diện linh văn vậy thì không thể tách rời tiền bạc.
Chương 49
Đương nhiên, nếu một ngày trở thành linh văn sư, vậy cũng có thể dễ dàng kiếm tiền.
Có một câu nói khác trên giang hồ như thế này: “Ở giữa kẽ tay linh văn sư phiêu đãng hương vị của tiền tài.” Bởi vì mỗi một trận pháp linh văn từ tay bọn họ khắc họa ra có thể bán được với một cái giá trên trời khiến cho thế nhân điên cuồng.
Từ nhỏ Lâm Diệp đi theo Lộc tiên sinh học tập linh văn, sao có thể không rõ những đạo lý này.
Trước khi trở thành linh văn sư cần phải điên cuồng kiếm tiền, điên cuồng học tập khắc họa linh văn, như vậy mới có hy vọng trở thành linh văn sư.
Mà khi trở thành linh văn sư rồi thì tất cả tài phú, địa vị, danh vọng có thể lấy được dễ như trở bàn tay.
Theo cách nhìn của Lâm Diệp thì khắc họa linh văn là kỹ năng sinh tồn của mình, phải cố gắng rèn luyện mới có thể cam đoan cung cấp đầy đủ tiền tài và vật chất cho con đường tu hành của mình.
Hắn không phải đệ tử nhà giàu không cần phiền não suy nghĩ chuyện tiền bạc, cũng không phải là hậu duệ của gia đình cổ lão có được đủ loại tài nguyên tu luyện. Hắn chỉ có một mình, lẻ loi đi vào vương quốc Tử Diệu. Cho nên tất cả chỉ có thể dựa vào chính mình.
...
Lâm Diệp càng đi sâu vào trong mỏ quặng, thì dơi Xích Huyết lao tới lại càng nhiều, may mắn thay mấy con vật nhỏ này trông thì dữ tợn, nhưng lực công kích cũng bình thường, Lâm Diệp có thể nhẹ nhàng giết chết nó.
Xoẹt, xoẹt, xoẹt.
Trên đường đi chỉ có âm thanh nặng nề đánh giết dơi Xích Huyết, cùng với tiếng bước chân của Lâm Diệp, ngoài ra không hề có thêm âm thanh khác.
Thời gian càng dài, Lâm Diệp đi vào càng sâu, số lượng dơi Xích Huyết cũng càng nhiều, đôi lúc chúng tụ thành bầy mà xông đến, giống như một đoàn lửa lớn, khiến cho Lâm Diệp cũng phải cẩn thận ứng phó. Đoản đao xanh biếc trong tay vung lên không ngừng, một con cũng không để lọt.
Lại nói tiếp, đoản đao này là đồ vật phòng thân mà Lộc tiên sinh tặng cho hắn, được đúc thành từ nhiều loại linh tài quý hiếm. Đáng tiếc lấy thực lực của Lộc tiên sinh cũng không thể khắc họa linh văn lên trên này được.
Vậy nên, cho dù đoản đao xanh biếc này vô cùng sắc bén thì nó cũng chưa được coi là bảo vật nhập phẩm, chỉ được xem như một loại phàm khí mà thôi.
Nhập phẩm, tức là đồ vật có thứ hạng. Mà dấu hiệu để xác nhận một đồ vật có nhập phẩm hay không thì chỉ cần nhìn xem bên trên nó có khắc họa linh văn không.
Bảo vật được khắc họa linh văn thì được coi là nhập phẩm và được gọi là Linh Khí.
Dựa theo uy lực khác biệt mà người ta chia linh khí thành bốn cấp độ: Nhân cấp, Địa cấp, Thiên cấp, Thuần Dương. Trong mỗi cấp độ thì được chia tiếp thành bốn mức độ như hạ, trung, thượng, đỉnh.
Nói chung, chỉ khi tu vi đạt đến Linh Cương cảnh, người ta mới có thể phát huy ra toàn bộ uy lực của linh khí.
Nhưng mà cho dù chuôi đao xanh biếc này còn chưa nhập phẩm, chỉ là một thanh phàm khí, thì uy lực của nó cũng không hề tầm thường, dù sao nó cũng được đúc luyện từ nhiều loại linh tài.
Chuôi đao này được Lâm Diệp đặt tên là Phá Tiêu Đao, mang ý nghĩa là cuối cùng cũng sẽ có ngày phá ngang bầu trời.
Cầm chặt Phá Tiêu Đao trong tay, Lâm Diệp tiếp tục đi sâu vào trong, nhưng điều khiến hắn kinh ngạc là mỏ quặng này sâu thẳm, giống như không có điểm cuối.
Tính đến bây giờ, hắn đã đi được trọn vẹn một canh giờ, ước chừng khoảng mười dặm.
Hơn nữa càng vào sâu, ánh sáng lại càng tối, đen sì một mảnh, Lâm Diệp chỉ có thể dựa vào vầng sáng đỏ đậm từ vách tường hai bên hắt lại mới miễn cưỡng thấy được đường đi.
Mà điều này ảnh hưởng rất lớn đến thị giác khiến cho mỗi lần đối mặt với sự tập kích của dơi Xích Huyết, Lâm Diệp lại có chút chật vật.
Về sau, Lâm Diệp từ bỏ ý tưởng dùng thị lực chiến đấu với dơi Xích Huyết. Hắn nín thở, tập trung tinh thần bắt đầu dùng ý niệm cảm thụ bốn phía.
Việc này giống như nhắm mắt lại chiến đầu.
Lúc mới bắt đầu Lâm Diệp còn chưa quen lắm, thiếu chút nữa bị dơi Xích Huyết cắn trúng. Nhưng dần dần, khi hắn đã quen thuộc cách chiến đấu này, chém giết cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Hơn nữa, dựa vào cảm giác để chiến đấu khiến cho Lâm Diệp có rất nhiều lĩnh ngộ mới trên con đường tu hành võ đạo, nguyên bản nhiều chỗ huyền diệu tối nghĩa bên trong bí quyết Lục Tự Đao trước đó hắn chưa hiểu được, bây giờ đã có thể nắm giữ hoàn toàn.
Cheng, cheng, cheng…
Đao vung tán loạn như cầu vồng chợt hiện trong đêm, giết hết những dơi Xích Huyết xông đến bên này.
Đến lúc này, Lâm Diệp chìm đắm trong việc lĩnh ngộ bí quyết Lục Tự Đao, quên mất thời gian trôi qua, trong lòng trở nên trong suốt.
Dưới tình huống như vậy, đao pháp của hắn càng thêm mau lẹ và cô đọng, dường như bộc lộ tài năng đang ẩn chứa, những huyền diệu của tự nhiên.
Cũng may đây là Lâm Diệp, sau khi lĩnh ngộ Tiểu Minh Thần Thuật khiến cho linh hồn hắn được rèn luyện tăng lên nhiều lần, đối với cảm giác bốn phía cùng rõ rệt hơn.
Nếu là một cường giả khác chỉ có tầng hai Chân Võ cảnh mà dám chiến đấu không dùng thị lực như vậy, chỉ sợ từ sớm đã bị dơi Xích Huyết cắn đầy người, chết ngay tại chỗ.
Không biết qua bao lâu, trong cảm giác của Lâm Diệp không còn đường để đi nữa, hắn tỉnh táo lại, mở mắt ra xem, chỉ thấy mình đã đi đến đoạn cuối của mỏ quặng.
Đoạn cuối của mỏ quặng là một vách tường nham thạch lớn, hiển nhiên không đi được tiếp.
Quan sát một lượt, đôi mắt Lâm Diệp co rụt lại, hắn thấy được xương trắng mục nát xếp đầy trên mặt đất.