Loảng xoảng.
Chiếc chén bị đập mạnh xuống đất, mảnh vụn rơi tung tóe.
Vẻ mặt Lỗ Đình âm trầm, cắn răng nói: "Tiền Cơ, sao vừa nãy ngươi ngăn cản ta? Bằng vào thực lực của ngươi và ta còn không phải có thể giết chết tiểu tử kia dễ như trở bàn tay?"
Tiền Cơ nhíu mày: "Lúc ấy bọn Tiêu Thiên Nhậm cũng ở đó, ngươi cho rằng bọn họ sẽ trơ mắt nhìn xem chúng ta giết chết tên tiểu tử kia?"
Lỗ Đình hừ lạnh nói: "Cả một đám người thường không biết tu hành, cho dù bọn chúng giúp đỡ tiểu tử kia thì sao? Một mình ta có thể đánh bại tất cả."
Tiền Cơ nhíu mày lại thật chặt, tên này sao lại ngu xuẩn như thế, đắc tội bọn Tiêu Thiên Nhậm rồi sau này ai giúp bọn hắn trồng linh điền.
Tiền Cơ lười chẳng muốn giải thích, nói thẳng: "Đừng quên kế hoạch ta nói với ngươi vài ngày trước, chỉ vài ngày nữa thôi, tiểu tử này sẽ theo Tôn mặt rỗ đi tới linh điền cách thôn hơn hai mươi lý để diệt trừ sâu bệnh, khi đó cũng là lúc chúng ta ra tay kết thúc mạng sống của hắn."
Lỗ Đình giật mình, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy không cam, tức giận nói: "Được, vậy ta sẽ chờ thêm mấy ngày."
Tiền Cơ mỉm cười, bình tĩnh nói: "Đến lúc đó, chỉ cần giết chết tiểu tử này, thì những bảo bối của Tuyết Ban Báo và Lân Tích Một Sừng trên người hắn cũng trở thành vật của hai người chúng ta."
Trong lòng Lỗ Đình nóng lên, vẻ mặt cũng bắt đầu dữ tợn, tiểu tử, ta để cho ngươi sống thêm mấy ngày.
...
Mấy ngày liên tục, ngoại trừ những lúc Lâm Tâm phải ra ngoài giúp thôn dân diệt trừ sâu bệnh trong linh điền, còn lại hắn dùng hầu hết thời gian để tu luyện.
Lĩnh ngộ Tiểu Minh Thần Thuật, tu luyện Bão Nguyên Quyết, diễn luyện Hành Quân Quyền và luyện tập Lục Tự Đao Quyết... Gần như tất cả thời gian bị Lâm Tầm lấp kín hết không còn một giây một phút nào rảnh rỗi ngồi không.
Lần trước sau khi săn thú trở về, máu thịt của Tuyết Ban Báo và Lân Tích Một sừng tuy chia ra không ít cho các hộ dân nhưng phần còn lại cũng đủ cho Lâm Tầm ăn trong vòng mười ngày.
Mà có máu thịt của hai con mãnh thú này bổ sung, khiến cho tốc độ tu luyện của Lâm Tầm cũng nhanh hơn không ít. Ngay ngày hôm qua, hắn còn cảm nhận được cơ hội thăng cấp đột phá đến tầng ba Chân Võ cảnh - Khai Phủ. Nhưng cuối cùng vẫn bị hắn kìm nén xuống.
Hiện giời bởi vì có được bốn vòng xoáy linh lực ở tâm mạch bốn huyệt, khiến cho lượng linh lực trong cơ thể hắn nhìn như ít đi nhưng phẩm chất linh lực lại tăng lên bốn lần, càng tinh thuần cô đọng hơn trước, dồi dào mà vững chắc.
Dựa trên ý nghĩ của Lâm Tâm, chờ khi tất cả linh lực trong cơ thể được rèn luyện đến cực hạn, thì lúc đó lựa chọn thăng cấp cũng không muộn.
Mà nguyên nhân Lâm Tầm lực chọn như vậy, chỉ vì có thể càng đi xa hơn trên con đường tu luyện sau này.
Căn cơ càng vững chắc mạnh mẽ, còn đường về sau càng bằng phẳng dễ đi. Đây là đạo lý mà không ai có thể bàn cãi.
Nhưng người có thể làm đến được một bước này rất ít, nguyên nhân ở chỗ không phải ai cũng giống như Lâm Tầm có được vòng xoáy linh lực để rèn luyện linh lực.
Chiếu theo tư chất người tu luyện bình thường, căn cơ từ khi sinh ra đã cố định không thể thay đổi, thế nên cho dù người có lòng muốn rèn luyện căn cơ thì cũng không có khả năng.
Ngay từ sáng sớm, Lâm Tầm tỉnh lại từ trong nhập định, không khí thở ra hít vào như mũi tên, đọng lại thật lâu không tan, linh lực quanh thân sống động chảy xuôi, dồi dào mười phần.
"Ngày mai hoặc ngày mốt ta có thể thăng cấp rồi!"
Lâm Tầm hít sâu một hơi, không khí ở xung quanh như một dòng nước lũ tràn vào trong miệng Lâm Tầm, phóng tới toàn thân, sau đó từ trong mũi phun ra một luồng khí đục.
Ở trên tu hành đây gọi là bỏ cũ lấy mới, hít khí sạch của nhân gian tôi luyện sức sống toàn thân, sau đó loại bỏ khí bẩn ra khỏi cơ thể.
Đây cũng là dấu hiệu sắp tăng cấp đến tầng ba Chân Võ cảnh - Khai Phủ.
Khai Phủ, là mở ra ngũ tạng. Con người có năm tạng đối ứng riêng biệt với ngũ hành, nếu có thể khơi thông mạch lạc ở ngũ tạng, dẫn linh lực vận chuyển vào trong, tương đương với việc tiến thêm một bước trên con đường tu luyện.
Bỏ cũ lấy mới là để chuẩn bị cho Khai Phủ, loại bỏ hết khí bẩn trong cơ thể, dẫn linh lực khơi thông ngũ tạng, kể từ đó các phương diện như khí cơ, sức sống, linh cơ,... của người tu hành cũng sinh ra biến hòa hoàn toàn mới.
Ra khỏi phòng, sau khi tắm rửa một hồi, Lâm Tầm bắt đầu luyện tập lại một lần Hành Quân Quyền và Lục Tự Đao Quyết, xong việc vội vàng ra khỏi nhà.
Hôm nay hắn có hẹn với Tôn mặt rỗ, đi đến giúp đỡ trừ sâu bệnh cho linh điền nhà hắn ta, cách thôn Phi Vân chừng hai mươi lý, cho nên phải tranh thủ xuất phát sớm mới được, để có thể quay về nhà vào lúc buổi trưa.
Lâm Tầm đi trên đường, tất cả thôn dân gặp hắn đều nhiệt tình chào hỏi, Lâm Tầm cũng gật đầu chào lại.
Thông qua mấy ngày hôm nay cố gắng, Lâm Tầm đã sớm dung nhập được vào thôn Phi Vân, được mọi người tiếp nhận và tôn trọng.
"Tâm Tầm thúc, bao giờ ngươi dạy chúng ta tập võ?"
Trên đường đi, một tiểu hài tử chạy đến hỏi.
"Sắp rồi, chờ vài ngày nữa thôi."
Lâm Tâm cười, sờ sờ đầu tiểu hài, sau đó theo Tôn mặt rỗ đi ra ngoài thôn.
Hiện giờ cũng chỉ có sâu bệnh của nhà Tôn mặt rỗ chưa giải quyết. Chỉ cần làm xong nốt hôm nay, Lâm Tầm có thể rút ra khoảng thời gian này để dạy hài đồng trong thôn tập võ.
Tôn mặt rỗ là một trung niên chất phác thành thật, cả đường đi không nói một lời.
Mất hơn một canh giờ hai người mới đến được linh điền, linh điền áng chừng rộng bốn mẫu. Cách linh điền này không xa là Liệt Yên Sơn.
Khi đến nơi này, Lâm Tầm không nhịn được nhìn Liệt Yên Sơn thêm mấy lần.
Dãy núi này cao chừng trăm trượng, hùng vĩ đồ sộ, núi đá không hề lộ ra màu xanh non thường thấy mà là một loại màu sắc đỏ đậm như thiêu đốt, có chút hấp dẫn tầm mắt người chú ý đến.
Hơn một trăm năm trước, một vị tu hành đến từ thành Đông Lâm trong vương quốc Tử Diệu đi ngang qua nơi này, phát hiện ra ở đây có một mỏ khoáng loại nhỏ, bên trong có Phi Vân Hỏa Đồng.
Tên của thôn Phi Vân cũng bắt nguồn từ đó.
Nhưng trải qua nhiều năm, chờ đến khi mạch khoáng bị khai thác hết, các đại nhân vật chủ trì việc đào khoáng rời đi, để lại đám nô lệ khai khoáng ở lại đây tự sinh tự diệt.
Hiện giờ tất cả người dân trong thôn Phi Vân đều là con cháu của những nô lệ này.
Lâm Tầm từng được Tiêu Thiên Nhậm kể cho nghe chuyện xưa này, nên khi nhìn thấy Liệt Yên Sơn hắn không nhịn được nhìn thêm vài lần.
Nhưng mà theo hiểu biết của hắn, địa phương ẩn chứa loại mạch khoáng Phi Vân Hỏa Đồng này không có chỗ nào mà không phải nơi phong thủy, tất nhiên có chỗ đặc biệt không giống thường.
"Có cơ hội, ta phải đến tận nơi xem thử. Nếu như những tên khai thác quặng mỏ năm đó có mắt không tròng vậy thì có thể nhặt một món hời lớn rồi.”
Ý niệm này chợt lóe qua trong đầu Lâm Tầm, hắn đã quyết định.
Không có trì hoãn nữa, Lâm Tầm quen tay hay việc lấy ra công cụ, nhấc chân đi vào trong linh điền bắt đầu khắc họa linh văn Dẫn Quang.
Có người ẩn nấp cạnh linh điền của Tôn mặt rỗ không xa.
"Tiểu tử kia đã đến rồi, chúng ta động thủ chứ?"
Cách linh điền không xa, Lỗ Đình lấp sau một khối đá chân núi Liệt Yên Sơn, vẻ mặt dữ tợn tràn đầy hưng phấn.
"Chờ một chút, mỗi lần khắc họa xong linh văn, hắn sẽ hao hụt hết sạch linh lực trong cơ thể, lúc đó mới là thời cơ động thủ thích hợp nhất."
Sắc mặt Tiền Cơ bình tĩnh, hắn ta là một người cẩn thận.
Lỗ Đình có chút không đồng ý nói: "Bằng vào tu vi của ta và ngươi chẳng lẽ còn không đối phó được tiểu tử chỉ có tầng hai Chân Võ cảnh sao?"
"Cẩn thận vẫn hơn."
Tiền Cơ không bị lay chuyển.
Lỗ Đình cũng không nói nữa, tức giận giương mắt nhìn chằm chằm, hắn ta cảm thấy khó hiểu tại sao Tiền Cơ có được tu vi tầng ba Chân Võ cảnh sẽ coi trọng tiểu tử Lâm Tầm này như thế.
Không bao lâu, linh điền phía xa vù lên một tiếng, một cột sáng vàng xông thẳng lên trời.
Đây là dấu hiệu cho thấy linh văn Dẫn Quang bắt đầu có tác dụng. Tiền Cơ thấy cảnh tượng như thế không nhịn được thở dài khẽ nói: "Bằng vào năng lực của tiểu tử này nếu không đối nghịch với chúng ra, có thể thu nạp vào dưới trướng Liên Như Phong đại ca, có lẽ phát huy tác dụng lớn. Chỉ đáng tiếc..."
"Đừng giả mù sa mưa."
Lỗ Đình khinh thường nhổ một ngụm nước bọt.
Tiền Cơ cười cười, không để ý chút nào, lập tức đứng dậy, hướng linh điền xa xa bước tới: "Đi thôi, đến giờ chúng ta thu gặt con mồi rồi."
"Đã sớm chuẩn bị xong."
Vẻ mặt Lỗ Đình gấp gáp không kìm nén nổi, vụt một cái đứng lên từ trên mặt đất, cầm theo một thanh cự chùy, giống như một con trâu đực khát máu xông đến..
Linh văn Dẫn Quang đã phát huy tác dụng, chỉ mất một chút thời gian có thể diệt hết sâu bệnh bên trong linh điền.
Lâm Tầm cũng không cần chờ xem đã biết trước được kết quả này, nên xoay người đi ra linh điền. Nhưng hắn ngoài ý muốn phát hiện không thấy Tôn mặt rỗ đâu nữa.
Ồ?
Mắt Lâm Tầm đảo quanh bốn phía, đang lúc trong lòng kỳ quái, thì thấy xa xa có hai bóng dáng xông lại đây rất nhanh.
Một tên dáng người gầy yếu, gương mặt âm trầm, tay cầm một thanh trường thương. Một tên khác dáng người cao lớn, bộ mặt dữ tợn, ôm một thanh cự chùy.
Đây đúng là Tiền Cơ và Lỗ Đình!
Hiển nhiên người đến không có thiện ý, nhưng Lâm Tầm cũng không hoảng hốt. Hắn đã sớm lường trước được Lỗ Đình và Tiền Cơ sẽ động thủ với mình, chỉ không nghĩ đến rơi vào đúng hôm nay mà thôi.
Động não suy nghĩ một chút, Tôn mặt rỗ đột nhiên mất tích, Lâm Tầm đã suy đoán được trước đó người này chắc là đã hợp tác cùng Lỗ Đình và Tiền Cơ.
Hiện giờ nơi này không một bóng người, cách thôn Phi Vân thật xa, cho dù muốn kêu cứu cũng không thể, đúng là một nơi tốt để giết người diệt khẩu.
Trong lòng Lâm Tầm đã đoán được đây là kế hoạch của Tiền Cơ. Còn Lỗ Đình chỉ là một tên thô lỗ, chắc chắn không nghĩ được kế hoạch vẹn toàn như vậy.
Hắn yên lặng đứng tại chỗ, nhìn Lỗ Đình và Tiền Cơ tiến tới càng gần, khóe môi vẫn ngậm một nụ cười như có như không.
"Rốt cuộc hai vị đã đến."
Lâm Tầm nhẹ giọng mở miệng.
Lỗ Đình và Tiền Cơ nhất thời ngẩn ra, nguyên bản bọn họ còn sợ Lâm Tầm thấy biến cố đột ngột phát sinh này sẽ chạy mất. Không hề nghĩ đến tên tiểu tử này thế mà dám đứng yên ở kia, giống như đang chờ bọn họ chạy đến.
"Đừng có giả vờ giả vịt, hôm nay lão tử muốn xem, ai có thể cứu ngươi được."
Lỗ Đình chửi ầm lên, nhìn thấy Lâm Tầm bình tĩnh như thế, trong lòng hắn càng phẫn nộ và oán hận hơn.
Tiền Cơ cũng kinh ngạc với sự trấn định của Lâm Tầm, nhưng rất nhanh khôi phục lại. Ánh mặt hắn sắc bén lạnh như băng, mặc kệ cho đối phương muốn làm gì thì hôm nay cũng phải chết không thể nghi ngờ.
"Các vị chọn nơi này không tồi, ta đang đau đầu suy nghĩ không biết ở đâu có thể làm cho một người biến mất không còn tung tích, không nghĩ đến các vị đã chọn sẵn nơi chôn thân cho mình, giúp ta giải quyết không ít phiền phức.”
Trong tiếng cười dài Lâm Tâm rút ra đoản đao xanh biếc bên hông, khí chất cả người nháy mắt thay đổi hoàn toàn.