Thiên Kiều - Đổng Vô Uyên

Chương 222: Tập Kích Ban Đêm




Trời sập tối, tứ phía yên tĩnh.



Lều trại của Mông Thác xen lẫn ở giữa những lều khác, hắn mặc thêm giáp trụ, ánh mắt đầy sát khí. Một tay hắn cầm rượu mạnh, một tay cầm roi ngựa kim ô, đoản đao và chủy thủ đều nhét bên hông, trường thương đặt nghiêng phía sau. Con ngựa màu đỏ rực được buộc ở cọc gỗ bên ngoài lều thở hổn hển. Mông Thác gác chân lên một tảng đá, ngửa đầu uống cạn chén rượu lại ném một viên đồ ăn móc từ trong ngực áo ra. Con ngựa chuẩn xác ngậm lấy viên đồ ăn và mỹ mãn thưởng thức.



“Về sau thành thân rồi đừng uống rượu trước mặt A Kiều, con bé không thích nhìn người khác say khướt đâu.”



Mông Thác vừa quay đầu lại thì thấy Lục Trường Anh.



Hắn cũng đã mặc khôi giáp, đội mũ giáp, thoạt nhìn cũng không có vẻ yếu nhược của con cái thế gia.



Mông Thác cầm túi da trâu nghiêng xuống mở nắp, con ngựa vừa ăn xong viên đồ ăn lập tức ghé đầu tới uống. Nó vừa táp táp vài ngụm đã hết nửa bầu rượu.



Lục Trường Anh cười cười nói, “Ngươi say ta còn không sợ nhưng ngựa say ta lại sợ.”



Mông Thác dựa lưng về phía sau, khó có lúc cũng cười, “Xích Huyết không say đâu, tửu lượng của nó còn tốt hơn ta, không làm hỏng việc đêm nay được.”



“Sau khi trở về thì thành thân đi.” Trời càng lúc càng tối, Lục Trường Anh ngẩng đầu nhìn nhìn chỉ thấy một tầng mây mỏng, sao trời lấp lánh bày ra, “Còn kéo dài nữa thì A Kiều sẽ thành gái lỡ thì. Lúc trước ta đã định nói rõ với ngươi là vì sau này sợ không có thời gian nói rõ ràng. Hiện tại vừa đúng lúc nên ta cũng nói luôn.”



Mông Thác hơi thẳng lưng theo bản năng, thần sắc nghiêm túc, chăm chú lắng nghe Lục Trường Anh nói tiếp.



“Khi còn nhỏ cá tính của A Kiều rất quật cường, mẹ ta mất sớm, cha lại cưng chiều nên con bé chính là nói một không hai, không thích hợp làm vợ người khác. Nó bướng bỉnh tới độ mấy năm không thèm nói chuyện với Phù phu nhân. Trước kia bà nội cũng không quá thân cận với con bé, nó cũng xa cách, làm đủ lễ nghĩa là thôi, thứ khác nó chẳng quan tâm.” Lục Trường Anh nói xong thì bật cười, “Cái này nói dễ nghe là quật cường, nói khó nghe thì chính là quá để ý tới bản thân, nhưng nó lại tự phụ và mẫn cảm. Ta từng sợ nó gả cho Tạ Tuân rồi, hai người đều giống nhau sẽ sinh ra xung đột. Cũng may cuối cùng nó gặp được ngươi.”



Mông Thác cúi đầu, lẳng lặng mà nghe.



Lục Trường Anh đang nói di ngôn…



Hắn sợ bản thân không sống nổi qua tối nay ư?



“Sau này ngươi phải nhường A Kiều, tính tình con bé nóng nảy, ngươi nghe theo, chờ con bé tức giận xong sẽ thành thật nói chuyện với ngươi. Chuyện lục đục của Thạch gia khó mà tránh được, nếu ngươi đã có quan hệ tốt với Thạch nhị lang thì cứ kiên định, không cần thay đổi lập trường, cũng đừng ăn cây táo, rào cây sung. Thạch Mãnh còn một ngày thì mệnh của cả hai anh em nhà đó đều còn, thật sự quá gay gắt thì ngươi đứng về phía Thạch tam lang cũng được. Cách Thạch Mẫn xa một chút, thân cận với Thạch Khoát, duy trì tình cảm tốt với Thạch Sấm thì ngươi mới ổn.” Lục Trường Anh vừa nói vừa hà hơi, trước mặt toàn sương trắng, “Nam nhân 40 không con mới có thể nạp thiếp. Nếu ngươi muốn nạp thiếp sinh con vợ lẽ thì Lục gia sẽ đón A Kiều về, dù phụng dưỡng cả đời hay hòa li cũng được, nhất quyết sẽ không còn quan hệ gì với ngươi. Nam nhân định lực luôn kém, cái này thế nhân đều biết, chẳng qua ta hy vọng trước khi ngươi làm việc gì phải cân nhắc một chút xem đến tột cùng có đáng giá hay không. Như thế mọi chuyện sẽ không sai.”



Lục Trường Anh nói cực kỳ bình tĩnh, cũng không cưỡng ép mà là đĩnh đạc giao lưu giữa nam nhân với nhau.



Mông Thác cúi đầu, thận trọng đáp vâng.



Lục Trường Anh nhìn đồng hồ cát, không chút để ý ném vào lửa một nắm nhiên liệu khiến khói bốc cao lên vừa nồng vừa đen xông thẳng lên trời. Mông Thác nhíu mày, theo bản năng cầm lấy đoản đao bên hông. Hắn vừa ngẩng đầu thì thấy trên tường thành không có chút khác thường nào, binh lính thủ thành vẫn đi tới lui như mấy ngày trước. Hắn lại nhìn Lục Trường Anh, duỗi tay lấy xẻng xới đống lửa trại khiến lửa bùng lên, không khí thêm vào khiến lửa cháy càng vượng.





Nửa đêm canh ba Mông Thác dựa vào trong trướng, tay vịn trường thương, bỗng nhiên mở bừng mắt, nghiêng tai yên lặng nghe và thầm đếm trong lòng.



Một…



Hai…



Ba…



“Phanh ——”



Cửa thành mở!



Mông Thác phất vạt áo xoay người, cầm trường thương đi nhanh ra ngoài. Trên tường thành và dưới tường thành là thế công mãnh liệt, từng nồi dầu nóng đổ xuống, có vài binh sĩ của Lục gia nôn nóng nên bị dội trúng, lập tức khóc gào. Dưới tường thành, cửa rộng mở, một đám binh từ giữa chạy ra, phía sau bộ binh là kỵ binh vây kín, 5000 binh của Lục gia lúc này trở nên cực kỳ nhỏ bé!



“Đô đô đô ——”



Ba tiếng sừng trâu nổi lên, phía ngoài tường thành đột nhiên có trọng binh túa ra, Trần Thiển đứng trên tường thành quan sát từ xa, vừa lắc đầu vừa khẽ cười, “Lục gia mai phục sao? Ngoài ý muốn nhưng có thể hiểu được. Lục Trường Anh mà chỉ mang theo 5000 người tới vây thành thì hắn hoặc là kẻ đầu đất hoặc là Gia Cát. Mà hắn đều không phải hai hạng ấy nên đương nhiên hắn sẽ có mai phục…” Trần Thiển híp mắt nhìn, “À, còn có không ít đâu, thêm lên cũng phải vạn người.”



Đáng tiếc, lại thêm một vạn người cũng không đảm bảo được mạng của Lục Trường Anh!



Trần Thiển cực kỳ đắc ý!



Cuộc ác chiến bên ngoài tường thành đang sôi trào thì có thám báo cúi đầu bước nhanh tới báo, “Báo! Trong thành… Lục gia quân trong nội thành cũng phản công!”



Trần thiển lập tức sững sờ, trong chớp nhoáng hắn đột nhiên sáng tỏ —— đây mới là nội ứng ngoại hợp. Cái này cũng không khó nghĩ tới, nhưng hắn lại bị mỡ heo che mắt, một lòng chỉ nghĩ lấy đầu Lục Trường Anh nên ánh mắt chỉ nhìn được bên ngoài thành và xem nhẹ đám Lục gia quân như chó nhà có tang trong nội thành…



Trần Thiển tức giận ném chén trà, lạnh giọng quát lớn, “Vì sao bọn chúng biết hôm nay sẽ đánh trận lớn?”



Người phía dưới không đáp được.



Một đám ở ngoài thành, một đám ở bên trong, tường thành như tường đồng vách sắt ngăn cách trong ngoài, quân lính thủ thành chặt đến độ quạ cũng không bay qua được cơ mà! Lục Trường Anh muốn tập hợp binh lực thì làm sao có thể phá vỡ phòng thủ trong thành để đưa tin chứ? Trần Thiển nhíu mày, hạ lệnh, “Quân ở trên tường thành không được rời đi đâu, đến quân tốt cũng không được nhúc nhích! Đợi chiến dịch tối nay xong thì tất cả chuẩn bị tinh thần bị thẩm tra đi!”



Phó tướng liếc Trần Thiển một cái, lòng buồn bực. Hiện tại tình huống khó khăn, nhưng ánh mắt kẻ này chỉ biết đến việc đổ lỗi! Trần lão thái gia hao hết tâm lực bày ra cục diện này lại bị đứa cháu trai tầm thường nhưng mắt cao hơn đỉnh đầu của mình làm hỏng!




Việc cấp bách bây giờ là gì?



Là bình định trong và ngoài thành!



Hoặc bọn họ tập trung binh lực mặc kệ đám quân nội thành, chỉ cần có thể lấy đầu Lục Trường Anh thì dù trong nội thành có vạn người cũng không làm nên chuyện gì. Hoặc đóng cửa thành, chuyên tâm đánh chó, đây là địa bàn của Trần gia, là sân nhà của bọn họ, từ từ đánh thì một người cũng sẽ không sống được!



Phó tướng vội đáp lời và thử hỏi, “Vậy có đóng cửa thành không? Binh trong nội thành chỉ có thể chống đỡ một nén nhang…”



Trần Thiển lập tức căng thẳng, “Không liên quan! Lục Trường Anh…” Hắn nhìn dưới thành, mùi máu và mùi cháy khét đập vào mặt, “Lục Trường Anh ở dưới thành…” Hắn lấy loa lớn tiếng ủng hộ sĩ khí, “Bắt sống Lục Trường Anh được thưởng vạn lượng, phong vạn hộ hầu! Lấy được đầu Lục Trường Anh được thưởng ngàn lượng, phong thiên hộ! Đánh chết Mông Thác được thưởng ngàn lượng, phong thiên hộ!”



Dưới thành lập tức như chảo dầu sôi trào, binh tướng cầm đao tức khắc hung mãnh hơn nhiều.



Mông Thác lưng đeo trường thương, lòng lại rất khó chịu. Dựa vào cái gì mà Lục Trường Anh lại đáng giá hơn hắn nhiều thế?! Hơn nữa đến giá để bắt sống cũng có!



“Kẻ chém chết Trần Thiển được phong đô đốc chưởng quản nội thành Ung Châu, lại thưởng ngàn lượng!” Mông Thác làm người luôn ít nói, nhưng hiện giờ xúc động lên thì hắn cũng mở miệng. Thậm chí hắn chẳng cần loa, vì tập võ nên hắn tự tin giọng mình có thể truyền thật xa, “Kẻ đầu tiên xông được vào thành được phong bách hộ, chức vụ và quân hàm được truyền thừa cho con cái! Đêm nay ai chết ở đây Mông Thác ta thề với trời sẽ dàn xếp tốt cho gia quyến của các ngươi, không để bọn họ phải chịu đói khổ!”



“Úc úc úc úc ——”



Ngoài thành khí thế đột nhiên dâng cao, bất kể là binh mã của Lục gia hoặc tướng sĩ dưới trướng Mông Thác đều hưng phấn.



Ác chiến bắt đầu. Mưa tên rậm rạp rơi từ trên không xuống, tướng sĩ bên ngoài tường thành tắm máu xông lên, máu của kẻ khác vương trên tay áo mình. Mũi đao nhỏ máu tòng tòng, giữa người với người đều là ngươi chết ta sống, chẳng còn gì dư thừa. Trong thành Tiểu Tần tướng quân cũng vung đao, 8000 binh sĩ tử chiến đến cùng, hoặc là chết nơi tha hương hoặc vinh quang về quê cũ. Trong lòng mọi người đều chỉ có một niềm tin duy nhất, sống sót… phải sống sót! Người như dã thú tru lên khát máu nhưng ai cũng như ai, đều muốn sống sót!




Bầu trời đêm tối thui, mơ hồ thấy được ánh lửa ngập trời và bóng người đong đưa. Trên tường thành có tráng sĩ bắn tên, “vút” một tiếng xuyên qua trời cao, phá vỡ hơi nước ngưng tụ rồi “Phụt” một tiếng cắm vào thân thể. Máu nóng tràn ra, bóng người ngã về sau, gò má nhuộm ánh sáng mờ nhạt lúc sáng lúc tối khiến người ta không nhìn rõ mặt.



“Mông Thác!”



Trong phòng vang lên một tiếng kêu sợ hãi, Mãn Tú lập tức vén rèm đi vào thấy Trường Đình mồ hôi đầy đầu mà dựa bên giường. Mãn Tú vội vàng rót một chén nước ấm đưa cho nàng rồi ôn nhu trấn an, “Cô nương nằm mộng ư?”



Trường Đình nhấp từng ngụm nhỏ, uống xong vẫn chưa hết kinh hoàng.



Trong mộng toàn là chết chóc, có người trúng tên, có người chết, có người ngã từ trên tường thành xuống vỡ đầu chảy máu. Chiến trường khiến người ta buồn nôn, nhưng cái người trúng tên nhìn không rõ mặt ở trong mộng lại khiến nàng hoảng sợ. Trong mơ, chẳng phân biệt được ai với ai…



“Ta mơ thấy tình hình chiến trường, rất nhiều người đã chết, cả thành đều là ánh lửa… Có lẽ ban ngày nghĩ nhiều nên ban đêm mới mơ thấy…” Trường Đình nắm chặt chén trà không buông tay, cố nén nỗi lòng nhưng chẳng còn chút buồn ngủ nào. Nàng thấy cổ họng chua xót vì thế không nhịn được ngước mắt hỏi Mãn Tú, “Ta ngủ mơ có phải đã kêu la không?”




Mãn Tú gật đầu, “Ngài gọi tên Mông tướng quân.”



Trường Đình thấy tim mình đập bang bang.



Có người nói mộng là dấu hiệu, là báo hiệu tương lai. Cũng có người nói mộng là điềm báo trước, còn có người nói cảnh trong mộng là cảnh thật đang diễn ra ở nơi khác…



Trường Đình nghĩ đến đau cả đầu, giọng khô khốc hỏi, “Ca ca đi mấy ngày rồi?”



“Gần 10 ngày.” Mấy ngày này trên dưới Nghiên Quang Lâu đều đếm ngày mà sống. Mãn Tú nói tiếp, “Ba ngày trước có thư tới, nói là Đại lang quân đã hội hợp với Mông tướng quân, mong cô nương và Đại phu nhân không cần lo lắng.”



Cuộc chiến này không thể kéo dài, hai nhà Lục và Trần đều không hy vọng để kẻ khác đục nước béo cò. Một khi thế lực hai nhà ngang nhau mà kéo dài thì khó tránh có kẻ nhân lúc ấy đánh cho cả hai trở tay không kịp. Cho nên bất kể là Trần gia hay Lục gia đều hy vọng có thể mau chóng hoàn thành chuyện này, càng nhanh càng tốt. 10 ngày… tính ngày thì hẳn tình huống đã ngã ngũ rồi.



Trường Đình thở ra một hơi.



Mông Thác… Ngươi nhất định phải sống sót…



Nếu ngưoi không biết cố gắng mà đi gặp cha thì ta cũng chỉ có thể theo ngươi xuống đó cùng bái kiến song thân.



Ngày tiếp theo Trường Đình thức dậy rất sớm, nói đúng ra thì từ lúc gặp ác mộng nàng đã chẳng ngủ được nữa. Mãn Tú trấn an nàng hơn nửa đêm, cuối cùng nàng ấy dựa vào đầu giường ngủ mất. Trường Đình đành phải gọi San Hô tiến vào đỡ nàng ấy ra noãn các trải giường chiếu nghỉ ngơi tạm. Mấy người này không đáng tin chút nào, Trường Đình đành phải tự mình trấn an mình, nhưng vì tâm sự quá nặng, tự bản thân không sao khuyên bảo chính mình được nên nàng quyết định ngày hôm sau sẽ thu dọn đồ tới từ đường tĩnh tâm.



Trường Đình quỳ ở từ đường ba ngày, chép nửa bộ kinh phật cúng lên, Tạ Chi Dung cũng đi theo quỳ, vừa dâng hương vừa nhẹ giọng nói chuyện với nàng, “A Kiều, muội hẳn phải hiểu đây chỉ là một cách tìm an ủi thôi.”



Trường Đình cười một cái, “Đương nhiên muội biết.”



Tạ Chi Dung cũng không nói nữa mà cùng nàng quỳ nửa ngày, cuối cùng cố vực tinh thần mà dập đầu ba cái rồi về chính viện xử lý công việc —— đây mới là nữ tử thích hợp với Lục Trường Anh, sinh ra để làm đương gia chủ mẫu. Nàng ấy có thể nén sợ hãi, vì người ngồi trên cao không thể sợ được, nếu bọn họ cũng sợ thì người dưới sẽ loạn.



Trường Đình ngầm bực bội, nàng có sống thêm 8 kiếp nữa cũng không bằng Tạ Chi Dung được.



Tiểu Trường Ninh và Ngọc Nương thì vẫn luôn ở đây với nàng. Ngọc Nương mài mực, A Ninh thắp hương, đợi quỳ tới ngày thứ mười thì Mãn Tú tới báo. Thần sắc của nàng ấy vừa mừng vừa lo, thoạt nhìn giống như đã khóc nhưng khóe miệng lại không nhịn được cong lên, “Gởi thư, gởi thư! Đại lang quân vẫn khỏe, chỉ có Mông lang quân, chỉ có Mông lang quân…”



Tay Trường Đình run lên, mực nước rơi trên giấy Tuyên Thành!