Thiên Kiều - Đổng Vô Uyên

Chương 221: Xuất Chinh (Hạ)




Binh mã của Lục gia dùng cung nỏ của Lục gia nhưng lại bắn mũi tên của Trần gia để phá thành của Trần gia…



Tên tướng lĩnh kia chỉ cảm thấy tức hộc máu, cũng không biết nên làm thế nào cho phải. Hắn chỉ có thể vung cao tay kêu lớn, “Bảo vệ thành! Bảo vệ thành! Đừng có trốn sau tấm chắn, con mẹ nó nếu bọn chúng dùng thang mây thì chúng ta tiêu đó!” Hắn vừa kêu vừa trốn sau khiên sắt, ai biết một tiếng “Vút ——” vang lên, mũi tên như chẻ tre xuyên qua tấm chắn đâm trúng xương bả vai của hắn, gắn chặt hắn với cột son ở phía sau! Hắn thét to, ai biết chưa đến một khắc một loạt mũi tên khác lại như sét đánh không kịp bưng tai mà bắn tới. Ánh mắt hắn kinh hoàng, một mũi tên hiện ra trong mắt hắn, từ nhỏ tới lớn, cuối cùng chỉ nghe “Bang” một tiếng, giữa trán hắn đã thủng một lỗ, máu vẩy tung tóe!



Không ai biết mũi tên kia bay tới thế nào!



Trên tường thành tức khắc loạn như nồi cháo!



Tướng lãnh đã bị ghim chết, ai còn quản tường thành này phá hay không nữa!



Kẻ thủ thành phần lớn đều là tâm phúc của chủ gia, phẩm cấp thấp nhất cũng là tham tướng. Chuyện thủ thành nói nặng thì nặng, nhẹ cũng nhẹ. Nếu thế đạo tốt thì trấn thủ cửa thành chính là công việc hạng nhất, vừa thanh nhàn mà nước luộc lại nhiều. Nhưng vào thời loạn thì trấn giữ cửa thành là một việc người ta tránh còn không kịp. Chẳng qua Trần gia địa vị hiển hách, chưa từng nghĩ tới sẽ có kẻ đánh tới cửa nhà mình nên người thủ thành của Trần gia không hề thay đổi —— Trăm năm qua gia tướng của Trần gia đều là con cháu Từ thị, Từ gia với Trần thị giống như Tần gia và Lục thị, đều là tâm phúc như chân tay.



Nhưng vị tham tướng này lại rất bình thường. Và kẻ bình thường trong thời cuộc này thường chết sớm.



Lục Trường Anh ngồi trên con ngựa trắng, vừa quay đầu lại nhìn về phía Mông Thác đang ẩn núp giữa lùm cây ở sườn núi đúng lúc thấy hắn đang thu cung tên lại. Xa xa nhìn tới thì cả người Mông Thác lập tức lẩn đi, cây cối theo đó run rẩy rồi chỉ một cái chớp mắt Lục Trường Anh đã chẳng còn nhìn thấy bóng dáng bọn họ đâu nữa. Lục Trường Anh khẽ nâng cương ngựa, vó ngựa hơi hơi lẹp xẹp. Hắn quay đầu nhìn đồng hồ cát đặt bên cạnh, lại nghe trong nội thành mơ hồ có tiếng sừng trâu vang lên. Hắn mím môi, miệng không nói nhưng lòng lại tiếc hận!



“Mười lăm phút không đủ.”



Không biết từ khi nào Mông Thác đã giục ngựa đứng song song với hắn. Lưng hắn đeo cung tiễn, miệng nói, “Theo tốc độ phản ứng của Trần gia thì chúng ta cần nửa canh giờ nếu không sẽ chẳng chiếm được tiên cơ. Giờ khắc này chỉ đủ chúng ta chém giết con cháu Từ gia.”



Trên chiến trường khí thế của Mông Thác tăng mạnh, sánh ngang được với Lục Trường Anh. Một người khí chất tao nhã, một người kiệm lời trầm ổn. Một người giống ngọc cổ, một người kia lại giống cây đao chém trăm người. Mông Thác buồn bực nói, “Quân cờ ta đã bỏ vào nội thành, hiện giờ binh sĩ trên tường thành chủ yếu tập trung phòng ngự. Để đánh mở một con đường không khó, Đại lang quân, ngài phải chuẩn bị tinh thần một khi con cháu Từ gia bị giết thì Từ gia sẽ điên cuồng trả thù —— Tần tướng quân cố thủ 10 ngày, đã không dễ, nếu Từ gia đánh mất lý trí truy kích nội thành thì chúng ta có muốn vây Ngụy cứu Triệu sợ là cũng khó mà làm.”



“Thế lực của Từ gia dù có lớn cũng sao đánh thắng được Trần gia?” Lục Trường Anh trầm giọng đáp lại, “Trần gia hiện tại không muốn phân tán binh lực, lấy hiểu biết của ta với bọn họ…” Lục Trường Anh cười nhạo một tiếng, “Dù bọn chúng có đa mưu túc trí thì cũng chỉ có trước mắt, mỗi chiêu dùng tới đều mất mạng. Từ chuyện bọn họ lợi dụng Lục Trường Khánh là có thể thấy đáng khinh thế nào. Bọn chúng muốn ta chết, chỉ cần nghe nói ta tới hẳn sẽ lựa chọn tập trung binh lực mở cửa thành xuất kích. Như thế bọn chúng sẽ cố gắng bắt sống ta dùng làm điều kiện với Lục gia. Ta vừa xuất hiện thì Tần tướng quân sẽ an toàn.”



Mông Thác nghiêng mắt nhìn Lục Trường Anh, đây cũng không phải gia chủ Lục Trường Anh của Lục gia mà hắn quen thuộc. Lục Trường Anh hẳn phải thận trọng từng bước, nhưng lúc này hắn lại tùy tiện lấy thân ra cược… Mông Thác quay đầu nhìn về phía tường thành đang tranh chấp sôi nổi. Hắn vẫn không hiểu sĩ tộc là gì, nhưng hiện giờ có vẻ như hắn đã hiểu được một nửa.



Tần Đổ mang theo 5000 người công thành, chưa kiên trì được bao lâu, cát trong đồng hồ vẫn đang chảy xuống thì binh lực trên tường thành bỗng nhiều hơn. Cung tiễn và trường đao như mưa rơi xuống dưới.



Địch đã tăng binh.



Mông Thác rút đoản đao ra giơ trong tay, chỉ nghe ba tiếng sừng trâu vang cọng, Tần Đổ đờ người, buồn bực nhưng vẫn nắm chắc thời gian cầm trường thương ném về phía trước. Lực cánh tay của hắn đúng là kinh người, lập tức có kẻ kêu thảm mà ngã từ trên tường thành xuống.



Tần Đổ cũng không tham chiến mà cao giọng thét, “Rút!”



5000 binh mã đều nhịp nắm cương ngựa quay đầu chạy!




Mọi thứ lại yên tĩnh lại, cửa thành cũng thế, chỉ có máu tươi mới tinh là chứng tỏ vừa rồi tòa thành cổ này vừa trải qua một trận ác chiến.



Binh mã của Lục gia lập tức lui về phía sau, đợi dựng trại đóng quân xong mấy trăm binh lính mới tụ tập tới trước cửa thành quấy rầy. Bọn họ thường bắn tên, ném đuốc, lại rống lên vài tiếng “Trần Thiển, ta là ông nội của ngươi!”. Rống xong bọn họ lại ném loa chạy, không đợi đám người trên tường thành kịp làm gì thì lính của Lục gia đã chạy không thấy bóng dáng.



Nói thật, đây đều là đánh nháo nho nhỏ.



Trần Thiển đứng trên tường thành nhíu mày, hỏi phụ tá bên cạnh, “Đống quân lính này đúng là do Lục Trường Anh chỉ huy sao?”



Phụ tá kính cẩn nói, “Cực kỳ chính xác, ngày đầu tiên mới tới Lục Trường Anh còn tự mình cưỡi ngựa đứng trước cửa thành. Binh sĩ phía dưới đều nhìn rõ, tướng sĩ cấp thấp không quen hắn nhưng phó tướng của Từ tham tướng đã từng nhìn thấy hắn ở Kiến Khang, vì thế không thể sai được.”



Vậy vì sao… bọn chúng lại có thể hành xử vô lại như thế?




Thế này có khác gì trêu mèo chọc chó?



Sỉ nhục!



Trần Thiển hít sâu một hơi, “Bên cạnh hắn còn có ai đi cùng?”



“Hắn mang toàn người của Thạch gia tới, lần trước kẻ đứng chung với hắn hình như là cháu ngoại của Thạch mãnh, cô gia của Lục gia, Mông Thác.” Phụ tá nói rõ ràng rành mạch, “Người hắn mang tới đều là dưới trướng Mông Thác. Đã là quan hệ thông gia thì mượn binh cũng là chuyện thường. Những chiêu trò không lên nổi mặt bàn này tám phần là do kẻ kia làm.”



Đây đều không phải dùng để công kích, chỉ dùng để khích tướng.



“Trần Thiển, ta là ông nội của ngươi!”



Dưới thành lại có kẻ cầm loa rống, giọng không lớn không nhỏ nhưng Trần Thiển lại nghe thấy rõ ràng. Hắn bất giác hít sâu một hơi. Vô sỉ! Nhàm chán! Vô đức! Lục Trường Anh đúng là vứt hết thể diện của sĩ tộc trong thiên hạ rồi! Trần Thiển nắm chặt tay, trong lòng giận tím tái. Bình thành Lục thị tự coi là điển phạm của sĩ tộc thiên hạ thế nhưng Lục Trường Anh lại rõ ràng chơi trò của đám du thủ du thực đầu đường! Hắn thì tính là sĩ tộc lang quân cái rắm!



“Tập kết binh lực, đêm nay chuẩn bị tấn công…” Trần Thiển nhíu mày, “Nội thành và ngoại thành đều tập kết, Lục Trường Anh hẳn không chỉ có 5000 binh mã này đâu. Chúng ta đóng chắc cửa thành, hắn và đám quân trong thành hoàn toàn ngăn cách nên sẽ không có khả năng hỗ trợ lẫn nhau. Tối nay triệu tập nhân thủ… chúng ta để Lục Trường Anh không say không về.”



“Trần Thiển, ta là ông nội của ngươi! Trần Thiển, ta là ông nội của ngươi! Trần Thiển, ta là ông nội của ngươi!”



Dưới thành có người lại cao giọng hô.



Tiếng nói vang vọng bên tai ba ngày.