Thiên Kiều - Đổng Vô Uyên

Chương 216: Liên Lụy (Trung)




“Lục Trường Anh ngươi rõ ràng biết chuyện này chẳng liên quan gì tới Trường Bình!” Giọng Lục Trường Khánh bén nhọn, giống như móng tay cào lên tấm ván gỗ liên hồi, giống như tiếng quỷ rít gào từ hoàng tuyền, “Độc là ta hạ, Trường Bình còn ở ngoài thành, hắn còn nhỏ, hắn chẳng làm được gì! Ta hận chết ngươi và Lục Trường Đình! Là ta! Chẳng liên quan gì tới người khác, ngươi cần gì phải mượn cơ hội sinh sự!”



Những lời cuối càng lúc càng cao, đến độ Trường Đình chỉ cảm thấy vớ vẩn đến cực điểm.



Không liên quan tới người khác ư? Vậy nàng ta lấy đâu ra can đảm mà ra tay tàn nhẫn như vậy? Còn không phải bởi vì nàng ta còn có hai đứa em ư?! Nguyên nhân chính là vì có Lục Trường Bình và Lục Trường Hưng nên nàng ta mới có ý đồ giết chết Lục Trường Anh! Nàng ta cũng dám được ăn cả ngã về không, tử chiến đến cùng! Người có hy vọng thực đáng sợ, mà kẻ chỉ một chờ mong duy nhất càng đáng sợ hơn. Bởi vì hắn có thể làm bất kỳ việc gì, đây là thứ người khác không thể tưởng tượng được.



Mượn cơ hội sinh sự…



Trường Đình đứng ở ngoài cửa cong môi cười. Mượn cơ hội sinh sự ư? Lục Trường Khánh hạ độc giết anh cả, lại không cho đại phòng thuận nước đẩy thuyền, quay giáo đâm một nhát ư? Nếu tự bảo vệ mình cũng gọi là mượn cơ hội sinh sự vậy người tốt trên thế gian này sao sống được.



Phải, chuyện này Lục Trường Anh biết sớm hơn nàng.



Ngày ấy nàng và Mông Thác ngẫu nhiên gặp được Lục Trường Khánh lén lút hẹn gặp người ngoài ở từ đường nên đã báo lại cho anh mình. Lục Trường Anh lại nói với nàng, “Ta đã biết từ lâu, ta chỉ muốn xem đến tộc cùng Lục Trường Khánh muốn làm gì.”



Cũng phải, hắn là gia chủ, đến người thân thủ giỏi như Mông Thác mà còn bị hắn phát hiện chuyện trèo tường ra vào thì việc có kẻ trong nhà thường xuyên trao đổi với người ngoài hắn đương nhiên phải biết. Cho nên, bọn họ lựa chọn chờ đợi, chờ Lục Trường Khánh lấy được một bọc thuốc nhỏ từ kẻ kia. Chờ nàng ta để nha hoàn Trúc Đào của mình cùng tiểu nha hoàn vẩy nước quét nhà ở chính đường bàn bạc, sau đó thấy nàng ta đưa một cái hồ lô vàng cho nha hoàn, nhờ đưa một lá thư cho Lục Trường Bình đang ở thôn trang xa nơi Thông Châu. Cuối cùng bọn họ chờ nàng ta hành động…



Đại phòng vẫn luôn giỏi nhẫn nại, bọn họ đã bị thế sự gian nan nhấp nhô mài giũa, cái gì bọn họ cũng có thể chờ và chờ được.



Trường Đình cảm thấy Lục Trường Khánh thật sự xuẩn, lúc tất cả mọi việc đều thuận lợi nàng ta không thấy chuyện có kỳ quặc ư? Hay nàng ta cho rằng Lục Trường Anh chỉ là gối thêu hoa, đến một cái Quang Đức Đường nho nhỏ còn không quản được mà còn cố tình muốn kéo cả Lục gia vào tranh đoạt thế cục?



Trường Đình không rõ nàng ta bị hận thù che mắt, hay vì quá quan tâm nên loạn, hoặc căn bản nàng ta không hề nghĩ tới mấy cái này.



Trong quá trình này Lục Trường Anh đã cho nàng ta rất nhiều cơ hội. Để nàng ta và Lục Trường Hưng tiếp xúc, thầm cảnh cáo nàng ta rằng dù Lục Phân đáng chết nhưng chỉ cần con cái hắn thủ lễ thì vẫn có thể sống tốt. Ngươi còn rất nhiều thời gian để sống. Hắn cũng từng để người chặn thư của nàng ta, nhưng nàng ta lại tưởng tiền không đủ nên thậm chí còn đưa ra một cái hồ lô bằng vàng ròng để hối lộ…



Đại phòng đã tận tình tận nghĩa, mà Lục Trường Khánh lại muốn đuổi tận giết tuyệt.



Giữ lại mạng cho ba đứa con của Lục Phân là việc Trường Đình chưa bao giờ hối. Cha mẹ trưởng bối có lỗi không tính trên đầu con cái. Ai làm ác kẻ ấy mới đáng chết, điểm này nàng vẫn luôn rõ ràng. Ít nhất đứa nhỏ như Lục Trường Hưng lớn lên cực kỳ ngay thẳng. Đến tiên sinh dạy học cũng nói đứa nhỏ này có ngột tính và tâm lương thiện —— trúc xấu hẳn cũng có thể sinh ra măng tốt. Lúc trước Trường Đình cho rằng Lục Trường Khánh chỉ hơi ngu si, nhưng nàng ta một không hại nàng, hai không giết nàng, ba không đoạt chồng của nàng. Căn cứ vào ba điểm này thì dù Trường Đình có xuống tay với nàng ta cũng không chiếm được đạo nghĩa.




Trường Đình đứng ở hành lang nghe bên trong thật lâu không có ai mở miệng, qua một lúc, mành vén lên, thị nữ bên người Lục Trường Anh đi ra nói, “… Đại lang quân mời ngài đi vào.”



Trường Đình đi vào, Lục Trường Khánh đang bị người ta đè trên mặt đất. Nàng ta ngoái đầu liếc sắc lẻm, ánh mắt cực kỳ hung ác, cả người nhào tới, miệng gào lên, “Lục Trường Đình, ngươi cái đồ tiện phụ! Nếu không phải ngươi thì sao chúng ta rơi xuống nước này! Tất cả đều do ngươi! Ngươi đặt bẫy để mẹ ta giữ ta lại Trù Sơn, lại lấy ta ra bức bách bà ấy! Thứ kinh tởm nhà ngươi! Ngươi chỉ xứng gả cho kẻ ti tiện giống ngươi! Nếu đại bá biết đứa con gái ông ta ngàn kiều vạn sủng gả cho một tên tạp chủng bẩn thỉu thì ngươi nói xem ông ta có tức giận tới mức đội mồ sống dậy hay không?!”



Lục Trường Khánh vừa nói vừa cất tiếng cười to, hai mắt vằn lên điên dại, “Các ngươi cho ta chết thống khoái đi! Các ngươi muốn nghe cái gì ta đương nhiên biết! Nhưng ta sẽ không nói cho các ngươi! Ngoài ta các ngươi còn có rất nhiều kẻ thù! Bọn họ đều muốn các ngươi chết! Trường Bình chẳng làm gì, thân tộc đều đang nhìn vào ngươi đó Lục Trường Anh, ta không tin các ngươi dám giết Trường Bình! Hắn sẽ sống, còn kẻ khác sẽ như hổ rình mồi nhằm vào các ngươi, vì thế dù ta có chết cũng cam tâm!”



Khuôn mặt Lục Trường Khánh vặn vẹo, cả người co quắp. Nàng ta đương nhiên hiểu Lục Trường Anh muốn làm cái gì, nhưng nàng ta không nói. Để xem những kẻ này không biết địch là ai, đành phải suy đoán lung tung —— đây cũng là một chuyện thú vị.




Trường Đình than khẽ.



Cô nương gầy yếu bị ấn trên gạch xanh, đầu gối cong gập, gầy như da bọc xương. Lục Trường Khánh giống như dùng chút sức lực cuối cùng làm chuyện này, nàng ta muốn báo thù, muốn hy sinh chính mình để thành toàn em trai và cả tâm nguyện của Lục Phân. Trường Đình đột nhiên mở miệng, giọng buồn bã, “Hôm qua ta đột nhiên mơ thấy 5 năm trước. Khi ấy chúng ta còn ở Kiến Khang, ngươi muốn đi du thuyền nhưng cha không cho thế là nhị thúc cõng ngươi trộm ngồi lên thuyền. Ngươi luôn là đứa con gái nhị thúc thích nhất, dung mạo tốt, khí thế cũng tốt, lại được nuôi đến vui vẻ kiêu ngạo không biết u buồn. Tay ngươi đeo vòng ngọc phỉ thúy xinh đẹp nhưng cũng không đẹp bằng mắt ngươi. Khi đó tuy ta không thích ngươi nhưng cũng không chán ghét, dù thế nào ngươi cũng là muội muội của ta, đều gọi ta một tiếng tỷ tỷ.”



Lục Trường Khánh chỉ thấy cổ nghẹn lại, hô hấp dồn dập, xương vai nhô lên lay động giống như chiwps mắt sẽ rơi xuống mặt đất.



Trường Đình không biết biểu tình của mình lúc này là gì, “Vì cái gì mà chúng ta lại biến thành bộ dạng hôm nay? Không ra tay thì thôi, vừa ra tay đã muốn mạng người? Ngươi sống tới ngày nay ta không tin ngươi không mơ thấy cuộc sống trong dĩ vãng.”



Cánh mũi Lục Trường Khánh hấp háy, sức lực cả người như tan đi, cuối cùng nằm rạp trên mặt đất nhưng một đống nhõa nhoẹt, hít vào thì ít thở ra thì nhiều.



“Có phải Trần gia không?”



Trường Đình đột nhiên mở miệng, chuyện vừa đổi nàng đã nhìn cái kẻ đang nằm rạp trên mặt đất, chỉ thấy lưng nàng ta đột nhiên cứng lại. Nàng thở ra một hơi, mang theo xác định nói, “Xem ra là Trần gia.”



Ai muốn Lục Trường Anh chết? Ngoài Lục Trường Khánh có huyết hải thâm thù thì chính là Trần gia hiện tại đang liên hợp với Ích Vương Phù Kê —— nhà mẹ đẻ của Nhị phu nhân Trần thị lúc trước thắt cổ tự vẫn.