Thiên Kiều - Đổng Vô Uyên

Chương 215: Liên Lụy




Mọi người ở đó không biết nên nghĩ gì.



Lăn qua lộn lại, lật đi lật lại, đến tột cùng rượu này có độc hay không? Nhiếp thị là người nhạy bén nhất, trong khoảnh khắc nàng ta đã hiểu rõ vở diễn này. Lục Trường Khánh chuẩn bị rượu độc định lấy mệnh của mình kéo Lục Trường Anh xuống nước, ai biết anh em Lục Trường Anh cao tay hơn, đã thay đổi rượu. Sau đó Trường Đình lại kéo Lục Trường Hưng ra làm lá chắn để bức nàng kia nhận tội…



Như vậy rượu không có độc, người mới có độc, điểm này chẳng ai cãi được.



Vậy nên Lục Trường Khánh sẽ thế nào đây? Sẽ bị lặng yên giết chết ư? Hay bọn họ sẽ túm lấy điểm này mà túm lấy cả Trường Bình, một lưới bắt hết hai đứa con nối dõi đã hiểu chuyện của nhị phòng? Hay bọn họ sẽ mượn cơ hội này khiến nhiều kẻ khác bị liên lụy hơn?



Nhiếp thị hơi dịch xa đám người này một chút, càng lúc càng xa.



Độc hòa vào rượu không phải thứ một cô nương đã thất thế như Lục Trường Khánh có thể dễ dàng lấy được. Nhất định là có người nội ứng ngoại hợp mới đưa độc dược vào đây. Hai năm trước chồng nàng ta là Lục Trường Trọng bắt đầu tham gia những việc này sau khi Lục gia xảy ra thanh lọc cực lớn. Nàng ta không biết đến tột cùng Lục Trường Khánh có thể sống hay không, dù sao nàng ta cũng biết có người sẽ phải chết.



Lục Trường Khánh trợn mắt nhìn Lục Trường Anh, lại chậm rãi quay qua nhìn Lục Trường Đình, khuôn mặt nàng ta dần dần trở nên dữ tợn.



Lục Trường Anh uống chén rượu kia… Hắn uống chén rượu kia! Hắn uống rồi mới hỏi có phải trong rượu này có độc hay không!? Có phải có độc hay không!?





“Ngươi biết từ lúc nào?!”



Lục Trường Khánh gần như gào lên, “Các ngươi biết từ khi nào?!” Nàng ta nhìn Trường Đình vẫn bình tĩnh thì cả người đều run lên, đầu mơ hồ nhão nhoét, trong lòng vang lên những tiếng ồn ào náo động và hỗn độn. Nếu bọn chúng đã sớm biết, vậy chén rượu vừa rồi nàng ta uống tính là cái gì? Những lời nàng ta nói tính là cái gì? Tất cả những gì nàng ta làm, những quyết đoán hy sinh lúc trước lại tính là cái gì?




“Các ngươi bẫy ta!”



Lòng bàn tay Lục Trường Khánh bị móng tay chọc thủng, máu chảy ra đau đớn, ngón tay trắng bệch chỉ thẳng vào Trường Đình, “Là các ngươi bẫy ta! Là các ngươi hại ta! Rượu này không có độc! Ta uống, Lục Trường Anh uống đều không sao! Rượu này không có độc!” Lục Trường Khánh vừa nỉ non vừa quay mặt đi, giống như giải thích với mọi người, “Rượu này vốn không có độc, ta uống có việc gì đâu, Lục Trường Anh cũng chẳng có vấn đề gì…”



Cô nương nhỏ gầy nửa quỳ trên mặt đất, nàng ta quá gầy, xiêm y giống như dán lên thảm, cả người chỉ có một nhúm. Từ góc nhìn của Trường Đình cả người nàng ta mỏng như tờ giấy, bạc nhược tiều tụy.



Lục Trường Anh thì lập tức ra hiệu, ngay sau đó có mấy nha hoàn cao lớn từ hành lang đi tới hai bên kéo nàng kia xuống. Hắn đứng thẳng tắp nhìn chung quanh, sau một lúc mới trầm giọng này, “Chuyện này ta đã nhìn rõ, cũng ghi tạc trong lòng. Giết anh…” Hắn nhíu mày, miệng nói ra hai chữ này thì cực kỳ lạnh lùng. Đây là ác mộng cả đời này của ba anh em hắn.



Mà buồn cười chính là việc Lục Trường Khánh làm không khác gì cha mình.




“Giết anh chính là tội lớn.” Lục Trường Anh nhìn khắp nơi một vòng mới nói, “Trường Khánh là một tiểu cô nương, sao có thể nghĩ ra được sự tình ác độc thế này? Kẻ đứng sau lưng xúi giục nàng, để nàng làm quân tốt mới là kẻ thực sự đáng chết!”



“Phanh!”



Hắn giơ cao chén rượu rồi đập nát nó, “Mang nàng ta đi! Đóng cửa Bình thành, không cho ai ra vào! Phải giữ kín tin này, không cho kẻ khác bí mật tẩu thoát!”



Trong lịch sử Dự Châu từng phong thành ba lần, một là vào tiền triều dân chạy nạn đổ xô tới đây, Dự Châu kín người hết chỗ. Lần thứ hai là ông của Lục Xước phong thành tìm kẻ phản bội, lần thứ ba là Lục Trường Anh mang binh trở về đã phong tỏa ngoại thành. Hiện giờ lại phong thành, đây là muốn làm to chuyện đây.




Nhiếp thị cũng không nghĩ làm to chuyện này là ý hay, thứ nhất nếu làm quá ồn ào thì Lục Trường Khánh phải chết hay không? Nếu chết thì dù Quang Đức Đường có lý thì rốt cuộc bọn họ cũng chẳng có người nào thương vong, vậy mà đòi lấy mạng người thì quá đáng. Nếu không chết thì chuyện này phải giải quyết thế nào?



Nhiếp thị trộm nhìn về phía Lục Thập Thất lại thấy hắn không hề có kinh ngạc.



Lục Trường Khánh bị người ta kéo xuống, Lục Trường Anh để Tạ Chi Dung và Trường Đình lại chủ trì cục diện. Bình rượu kia vẫn ở trên khay, ba chén rượu cái ngã cái đổ, hai cái đã cạn, một cái bị nhẹ để lên bàn. Tạ Chi Dung cúi đầu đặt chén rượu xong, lúc ngẩng đầu đã cười khanh khách đi tới tiễn mấy vị phu nhân. Trường Đình đi theo phía sau, thi thoảng nhắc nhở hai câu. Mấy vị phu nhân kia đã trải đời, làm gì còn không hiểu chuyện. Bọn họ vỗ vỗ tay Tạ Chi Dung cáo từ, lời an ủi hay lời xúi giục đều không tiện nói, chỉ có thể bâng quơ, “Khuyên Trường Anh chút, đừng làm tới mức cá chết lưới rách, hắn sau này chính là muốn lưu sử sách.”




Tạ Chi Dung liên tục cảm tạ.



Trường Đình vừa quay đầu lại thì thấy không biết từ khi nào Chân Định đại trưởng công chúa đã bị Trần Ẩu đỡ vào phòng trong. Nàng nghĩ nghĩ và mang theo Mãn Tú đi trước một bước.



Vô Tự Trai im ắng, Trường Đình xuyên qua hành lang, chỉ nghe tiếng Trường Anh vang lên trong thư phòng.



“Ngươi nói hay không lòng ta đều đã rõ. Ngươi nói thì Lục Trường Bình có thể giữ được mệnh, ngươi không nói thì cả hai ngươi đều phải chết.”



“Ngươi đã biết thì hỏi ta làm gì?!” Lục Trường Khánh giống như nổi điên mà hỏi lại.



“Bởi vì ta chỉ muốn có một lý do danh chính ngôn thuận khiến Lục Trường Bình phải chết mà thôi.”