Bữa tiệc kết thúc cũng là lúc tối muộn.
Dọn dẹp Lê Hương Điện mọi người trong phủ đều đã nghỉ ngơi trừ nàng. Lúc này nàng đang ở trong khuê phòng nhìn chăm chăm vào chiếc hộp gỗ đang ở trên tay
Chiếc hộp gỗ đó là Dương Vân Nhược bí mật tặng nàng sau khi bữa tiệc kết thúc. Từ lúc ả đưa nàng vẫn chưa mở ra xem, nhưng cho dù không xem thì bên trong 'món quà' này cũng chẳng có gì tốt đẹp
Nhưng Kỷ Nguyệt vốn rất tò mò nên đã mở chiếc hộp đó ra, dĩ nhiên nàng có sự phòng bị.
Chiếc hộp được mở ra bên trong không có gì khác ngoài con hắc tuyến xà. Hiện nó chỉ là một con non nhưng nọc độc của nó có thể làm chết người ngày tức khắc.
Nhưng với nàng nó chỉ là một món đồ chơi mà thôi.
Hắc tuyến xà nhìn nàng với ánh mắt hung tợn, định lao đến cắn nàng. Nhưng nàng trừng mắt nhìn nó một cái khiến nó sợ run không dám động đậy. Song nàng nhanh chóng bắt lấy nó để lại vào hộp.
Nàng nhếch môi cười một cái, một nụ cười nham hiểm khiến người khác lạnh tận sống lưng.
"Vĩ Thành" Một giọng nói lạnh lùng cất lên
Phải, là nàng gọi hắn. Giọng nàng lạnh tới mức tưởng chừng như có thể đóng băng cả căn phòng
Vĩ Thành xuất hiện trước mặt nàng, hắn quỳ xuống chờ lệnh
"Đem cái hộp này đến khuê phòng của Dương Vân Nhược, không được để ai biết" Nàng ném chiếc hộp lại cho Vĩ Thành, lạnh giọng ra lệnh
"Vâng, thưa Thái Tử Phi" Vĩ Thành cầm chiếc hộp nhận lệnh rồi đi ngay
Nàng bước đến gần tủ lấy ra một chiếc áo choàng làm từ lông thú rồi khoác lên người. Song nàng đi đến Hoa Viên, một mình ngồi trong đình ngắm nhìn cảnh tuyết xung quanh
Vốn dĩ trời đêm mùa hạ đã khá lạnh, càng huống hồ đây là mùa đông lại bao phủ bởi tuyết cũng không tránh khỏi cái lạnh rét run người. Cũng thật khó hiểu, thời điểm này mà nàng cũng có thể ra ngoài. Trên tay ôm con tiểu miêu miêu
Chợt tiếng bước chân nhẹ nhàng tiến lại gần nàng từ phía sau
"Đêm khuya rất lạnh, muội sao còn ra đây?" Giọng nhẹ nhàng, hỏi han
Tuy nhẹ nhàng, nhưng cũng đủ để biết đó là giọng của nam nhân. Không nghĩ ngợi, nàng quay người lại nhìn người đó.
Thấy hắn nàng ngây người, miệng không thốt lên lời
Người đó chính là Dạ Tử Duy. Lúc thọ yến kết thúc, hắn đã cố tình ở lại và chạy đến Hoa Viên chờ nàng.
"Sao vậy? Ta có gì lạ lắm sao?" Khẽ vuốt tóc nàng, nhẹ nhàng hỏi
Lúc này, mặt nàng hơi nóng hai má đỏ lên "Kh...Không sao. Mà sao huynh ở đây?"
"Hửm, thăm muội! Lý do này được chứ?" Dạ Tử Duy mỉm cười
"Vậy nếu không còn việc gì nữa thì mời huynh về cho" Nàng lạnh nhạt thốt lên
Dạ Tử Duy cũng không thể nói gì hơn. Tính cách của nàng hắn biết, biết rất rõ, hơn nữa cũng phải đến tám phần nàng biết hắn ở đây không đơn giản là thăm nàng
"Được rồi, đừng giận. Thật ra ta có một thứ muốn tặng muội" Dạ Tử Duy cười khổ, nhanh chóng dỗ ngọt nàng
"Tặng ta?" Nàng ngạc nhiên
"Phải" Vừa nói Dạ Tử Duy vừa điều khiển không gian linh thú
Không gian linh thú của hắn phát sáng lên, ngay lập tức một con linh thú nhỏ xuất hiện trên tay hắn
Đó là một con tiểu hồ ly chín đuôi, toàn thân phủ bở lớp lông dày trắng muốt. Đôi mắt xanh đậm to tròn, nhìn có vẻ rất lanh lợi, giữa chán của nó có một cái bớt chu sa đỏ
"Con linh thú này tặng muội, coi như giúp muội giải sầu" Hắn cười mỉm, nhanh chóng chuyển tiểu hồ ly đến tay nàng
"Muội có một con hồ ly, thêm một con nữa coi như là có đồng loại" Cố tình nhắc đến Thượng Cổ Thần Thú - Cửu Vĩ Hồ
Nghe hắn nói đến Thượng Cổ Thần Thú nàng có chút bất ngờ nhưng cũng sực nhớ đến Vĩ Thành là người của hắn nên hắn biết cũng không có gì lạ cả
Nàng mỉm cười nhận lấy tiểu hồ ly "Vậy đa tạ huynh"
"*Thì ra nha đầu này cũng biết nói hai từ 'đa tạ'. Nhìn biểu cảm bây giờ của nàng ta thật dễ thương*" Trong lòng nở hoa
"Ta phải về rồi. Nguyệt Nhi nhớ nghỉ ngơi sớm đấy" Dạ Tử Duy xoa đầu nàng
Dứt câu Dạ Tử Duy liền rời đi. Tiểu hồ ly trong tay nàng nhìn theo với ánh mắt tiếc nuối
Đến khi bóng của Dạ Tử Duy biến mất, tiểu hồ ly kia lay động rồi biến thành dạng hình người ngay trước mặt nàng...