Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thiên Khuyết

Chương 6: Kinh động Vệ gia




Chương 6: Kinh động Vệ gia

Đám người ngây ngốc nhìn xem màn trước mắt này phát sinh, không ai dám nói rằng đây chính là cùng một người, Vệ Thần từ trước đến nay chủ yếu là chỉ biết làm một người nô bộc thấp kém bên cạnh các vị thiếu chủ, chỉ là người như vậy không giống như người đang ở trước mặt bọn hắn.

“Đoàn sư huynh đã là tu vi Tụ Linh cảnh, Vệ Thần vậy mà có thể cùng huynh ấy so chiêu, xem ra hắn trước đây rõ ràng là giấu dốt.” Một người có tuổi cao nhất ở đây nói ra, hắn ở Vệ gia chí ít cũng hơn mười năm, nhìn ra được những người như Đoàn Thái Hòa tu vi ra sao, chỉ là Vệ Thần thật có được tu vi cao như vậy.

“Ngươi vậy mà dám làm ta b·ị t·hương, để ta cho ngươi biết cùng là Tụ Linh cảnh cũng có khác biệt.” Đoàn Thái Hòa ấm ức, hắn vậy mà lại thua một cái người ngay cả công pháp cũng mới học sơ sài, mặt mũi này thật sự là không thể giữ lại.

“Đệt, đúng là hắn giấu dốt thật mà, tu vi vậy mà cũng là Tụ Linh cảnh, so với ta còn cao hơn một cảnh giới.”

“Hây da, xem ra hắn cũng là một thiên tài nha.”

. . .

Cùng lúc đó, Đoàn Thái Hòa thi triển ra một loại thâm sâu bí pháp, trong nhẫn trữ vật lấy ra một thanh đoản đao, cấp bậc tuy không cao lắm chỉ là Hoàng giai hạ phẩm v·ũ k·hí, nhưng kết hợp với tu vi của Đoàn Thái Hòa chắc chắn uy lực sẽ không thấp.

“Ây nha, Đoàn sư huynh vậy mà nghiêm túc rồi, lần này coi như Vệ Thần xong.”

“Đủ để Đoàn sư huynh đấu nghiêm túc, chỉ sợ là thực lực của tên Vệ Thần này cũng không tầm thường đi.”

Vệ Thần thần sắc cũng cực kì nghiêm trọng, vừa rồi hắn dùng tay làm kiếm cũng nhận ra thiếu xót trong cách vận dụng của bản thân, không thực chiến đủ quả nhiên là một thiệt thòi lớn, vốn định kết thúc trong chiêu vừa rồi nhưng ai ngờ là Đoàn Thái Hòa còn chưa đánh nghiêm túc.

Mẹ nó, thật sự là ngu ngốc rồi!

Thầm than một tiếng, Vệ Thần lập tức thi triển Tịch Lôi Thuật né tránh, Đoàn Thái Hòa thế công so với lúc nãy còn dữ dội hơn, linh khí bàng bạc đánh ra từng đạo đao khí mờ nhạt, uy lực không tầm thường chút nào.

Tuy rằng có Tịch Lôi Thuật phụ trợ, nhưng Vệ Thần vẫn hứng chịu không ít chiêu thức, quần áo trên người rách toát nhiều chỗ, nhưng thân thể lại không chút tổn hại, nỗ lực rèn luyện đến chín lần, cũng có một chỗ tốt.



“May mà trước đó đã tu luyện đến viên mãn Luyện Khí cảnh, nếu không hứng chịu một đạo đao khí chỉ sợ là cũng mất chân mất tay.” Hắn mừng thầm, tuy nhiên lúc này lại diễn biến một chuyện khác.

Đoàn Thái Hòa công kích ngừng lại cũng kịp cho Vệ Thần thở dốc, thế nhưng chưa được vài hơi thở hắn lại đột nhiên cảm giác được toàn thân lông tơ dựng đứng, cảm giác nguy hiểm mãnh liệt ập đến, không khỏi quay mặt nhìn về phía Đoàn Thái Hòa.

“Đệt...”

Chưa kịp hết câu, một luồng đao khí như hồng ập đến, Đoàn Thái Hòa tuyệt kĩ, Xuyên Sơn Đao, đao khí mạnh mẽ đến mức xẻ đôi cả một ngọn núi nhỏ, cũng đủ biết uy lực mạnh mẽ cỡ nào.

“Đoàn sư huynh vậy mà lại vận dụng tuyệt kĩ, không sợ sẽ g·iết c·hết Vệ Thần sao?”

“Vệ gia cấm chỉ g·iết người, lần này chỉ sợ Đoàn sư huynh phải chịu h·ình p·hạt rồi.”

Vệ Thần sử dụng Tịch Lôi Thuật đem linh khí bạo phát đi ra, muốn tránh né một đao này, nhưng hắn tu luyện Tịch Lôi Thuật cũng chỉ mới nhập môn, tốc độ không thể nói là rất nhanh, cảm giác nguy hiểm càng mãnh liệt đến gần, Vệ Thần cũng chỉ có thể đành chống đỡ.

Quay người trở lại, hắn dùng tất cả linh khí còn thừa thi triển ra một chiêu, Thủy Lưu Nhất Kiếm, lần này so với lần thi triển trước là mạnh hơn rất nhiều, tay hóa thành kiếm, thẳng hướng đạo đao khí kia chém.

“Xoẹt.”

Nháy mắt một đạo kiếm khí theo đó bắn ra, cùng với đạo đao khí kia v·a c·hạm.

“Ầm ầm.”

Đám người quan chiến không ngừng lùi lại, tránh cho b·ị t·hương tổn đến, dù sao bọn hắn tu vi cũng không thể so sánh với Vệ Thần cùng Đoàn Thái Hòa, chủ yếu chỉ là Luyện Khí cảnh.



Ngay trung tâm trận chiến, Vệ Thần cùng Đoàn Thái Hòa đều hai mắt nhìn nhau, cũng kiêng kị đối phương, chiêu thức vừa rồi là tất cả vốn liếng mà cả hai nắm giữ, không ai biết người kia còn chiêu bài gì chưa xuất thủ, cho nên không ai dám động.

Từ trong góc tối quan sát, vị trung niên canh giữ Trân Bảo Các đi ra.

“Được rồi, các ngươi đều lui ra đi, lần này ta coi như bỏ qua, lần sau lại còn dám ở trước Trân Bảo Các gây sự, hậu quả các ngươi cũng hiểu.” Âm thanh vô cùng điềm tĩnh nhưng mang theo một loại không thể kháng cự lại, lập tức đám người đông nghẹt dần tản đi hết.

“Hừ, coi như ngươi may mắn.” Đoàn Thái Hòa lại không tiếp tục triền đấu, xoay người rời đi.

Tất cả mọi người đều rời đi, Vệ Thần mới cúi đầu chào với vị trung niên kia, “Cảm ơn trưởng lão đã ra tay giúp đỡ.” Vừa rồi, vị trưởng lão này ra mặt là vì hắn tình hình bây giờ thật sự không ổn, đối đầu với Đoàn Thái Hòa một đao kia hắn bị trọng thương cũng đến tám phần nhiều.

“Không có gì, chỉ là ta làm nhiệm vụ của mình mà thôi, không liên quan đến ngươi.” Hắn hờ hững phất tay, sau đó thân hình biến mất tại chỗ, Vệ Thần cảm thấy vị này tính tình hết sức kì quái, nhưng hắn cũng không để tâm nhiều, cũng xoay người rời đi.

Về đến biệt viện của mình, Vệ Thần mới ngồi xuống dưỡng thương, một bên là hồi tưởng lại trận chiến, cùng với Đoàn Thái Hòa giao đấu, hắn học hỏi được thêm không ít kinh nghiệm chiến đấu.

“Cứng rắn cùng Đoàn Thái Hòa giao thủ một chiêu cuối cùng, thật sự là ngu ngốc.” Hắn thở dài, cánh tay của hắn bây giờ đã gần như phế bỏ, dù sao đối phương dùng cũng là một thanh binh khí, còn hắn lại dám dùng nhục thân so đấu, khỏi nỏi cũng biết là ai sẽ b·ị t·hương nhiều hơn.

“Thế nhưng, may mắn là cơ sở ở Luyện Khí cảnh đủ chắc chắn, bằng không trong trận vừa rồi chỉ sợ không trụ được hai chiêu.”

Hồi tưởng lại, Vệ Thần không khỏi nhíu mày, Đoàn Thái Hòa là một trong năm đệ tử xuất sắc ở Vệ gia, mới tuổi mười tám nhưng tu vi đã là Tụ Linh sơ kỳ đỉnh, chỉ thiếu một chút là bước vào trung kỳ, chỉ sợ không bao lâu hắn liền có thể đột phá.

Vệ Thần vậy mà có thể cùng hắn đánh hòa, tất cả đều dựa vào cơ sở cùng một chút may mắn.

Trận chiến giữa Vệ Thần và Đoàn Thái Hòa lập tức được truyền đi ra, không ít người nhìn hắn với con mắt khác lạ, nếu không phải ở đó có rất nhiều người chứng kiến, cũng không ai tin là Vệ Thần vậy mà cùng Đoàn Thái Hòa đánh ngang.

“Nghe gì chưa, Vệ Thần tên phế vật kia vậy mà giấu dốt, hôm nay hắn vậy mà cùng Đoàn sư huynh đánh ngang tay, tu vi đều là Tụ Linh cảnh, thậm chí Đoàn sư huynh kém chút là rơi xuống hạ phong.”

“Đệt, hắn mạnh như vậy?”



. . .

Tin tức lan truyền rất nhanh đã đến tay của Vệ Hàn Kình, hắn giờ này đang ngồi bên cạnh hồ sen, khóe miệng khẽ nhếch lên, “Chà chà, quả nhiên là tên này giấu dốt, bị ta đánh nhiều năm như vậy, vậy mà có thể nhẫn đến bây giờ.”

Bên cạnh hắn còn đứng lấy một người nhìn qua chừng năm mươi tuổi, không ai khác chính là cậu của hắn đồng thời cũng là người hộ đạo của hắn.

“Hàn Kình, ta cảm thấy hắn có chút nguy hiểm, ngươi không phải là nên đề phòng một chút cho an toàn?” Hắn lên tiếng nhắc nhở, nhưng điều này dĩ nhiên là không thể lọt vào tai của Vệ Hàn Kình.

“Cậu à, ngươi già cả nên suy nghĩ cũng có chút già nua rồi, nếu như hắn thật nguy hiểm, vậy thì hắn đã sớm muốn thoát khỏi tay ta, thế nhưng hắn lại nhẫn nhiều năm vậy, chứng tỏ hắn chỉ mới có được thực lực này gần đây thôi, thứ khiến ta hoài hứng lại là hắn nhận được truyền thừa gì lại có thể thời gian ngắn như vậy đạt được tu vi này.”

Hắn nói như vậy cũng khiến cho Vệ Tuấn không khỏi cả kinh, quả nhiên là hắn đã già, đúng thật nếu như có được thực lực như vậy, Vệ Thần sớm đã cùng Vệ Hàn Kình khai chiến, không nhất thiết đợi lâu như vậy.

“Chẳng lẽ hắn được cao nhân giúp đỡ?” Vệ Tuấn nói, điều này cũng không khỏi ngoại lệ, nếu như không có cao nhân giúp đỡ, chỉ trong thời gian ngắn đạt được như Vệ Thần, gần như là không thể.

“Cũng có thể, nhưng trong Vệ gia ai lại có được thực lực có thể giúp cho hắn?” Nói đến đâu không khỏi trầm ngâm một chút, Vệ Hàn Kình có thể tranh được với Vệ Trường Lương không chỉ có mỗi thực lực còn có cả mưu trí.

“Những người có tu vi cao ra ngoại trừ gia chủ còn có một người khác chính là em ruột của gia chủ, hiện đang làm trưởng lão trông coi ở Trân Bảo Các.”Vệ Tuấn nói ra điều này, khiến Vệ Hàn Kình không khỏi cười một tiếng.

“Khả năng này là có thể, nghe đồn rằng hắn dạo gần đây thường xuyên đến Trân Bảo Các xem ra phán đoán của cậu có xác suất đúng là rất lớn nha.” Hắn cười nhẹ một tiếng,coi như đã tìm ra được một chút sự thật về việc này, giờ hắn chỉ cần ngồi xem để khẳng định chắc chắn phán đoán của mình.

Mà giờ này, Vệ gia toàn bộ đều đã bị kinh động đến, một tên phế vật, bỗng chốc hóa thành một thiên tài của Vệ gia, thậm chí nó còn được đồn ra bên ngoài, điều này khiến rất nhiều người hứng thú, thiếu niên kia nhặt được truyền thừa gì mà lại có được thực lực như vậy.

Các trưởng lão trong Vệ gia cũng cùng tham gia đi vào, có thể nỏi sức hút này cực kì mạnh nha, mà Vệ Thần lại không biết điều gì, ở trong biệt viện của bản thân dưỡng tốt thương thế đồng thời còn tại tu luyện thêm, qua trận chiến vừa rồi quả thực khiến hắn thấy được bản thân yếu kém ở mặt nào.

Cứ như vậy, lại thêm một thời gian trôi qua, tin đồn về Vệ Thần càng ngày càng trở nên náo nhiệt, mà Vệ Thần thì lại tiếp tục nhốt mình bên trong biệt viện tu luyện, ban ngày thì dành thời gian tập luyện các loại pháp quyết, đến tối lại hấp thu linh khí tu luyện tự thân, hắn cũng đem tu vi nện vững và đang tiếp tục tăng tiến về phía trước.

Cuối cùng thì cũng đến ngày tuyển chọn danh ngạch.