Chương 14: Cứu mạng aa! Giết người, giết người…
Trọng chuỳ phía sau rơi xuống, Vệ Thần dùng Lôi Thần Thuật tránh né, đồng thời dùng hết toàn lực, đánh chệch hướng cái chuỳ kia, khí huyết bên trong thể nội lại lần nữa hỗn loạn, hắn liên tục phun máu tươi.
“Vẫn còn dư khí lực hoàn thủ?” Tên sát thủ lời nói càng lúc càng âm lãnh, bên trong này là địa phận của Vệ gia, hắn ở bên trong địa phận xuất thủ chẳng mấy chốc sẽ lại có người đến, cho nên hắn không dám câu kéo quá lâu, mà lại Vệ Thần tựa như một cái con thỏ, chạy cũng đủ nhanh, vả lại không nghĩ đến vậy mà vẫn còn sức hoàn thủ.
“Khục khục…” Vệ Thần lúc này đã sắp sụp đổ, mắt thấy sắp ra khỏi mảnh rừng trúc, hắn chỉ còn biết cắn răng chịu đựng, mà lại đối phương tựa hồ cũng trở nên nóng nảy, xuất thủ còn tàn bạo hơn lúc trước.
“Vệ Hàn Kình hắn vậy mà bỏ ra không ít tiền vốn đi thuê một cái sát thủ Linh Anh cảnh tu vi, xem ra hắn thấy ta là một cái gai trong mắt, muốn sớm diệt trừ.” Một bên chạy một bên suy nghĩ, khoảng cách đến Trân Bảo Các chỉ còn một chút nữa, giờ phút này hắn hét lớn một tiếng.
“Cứu mạng aa! Giết người, g·iết người…” Vệ Thần dùng hết sức mà rống, thanh âm tựa như tiếng sấm, nháy mắt truyền đi xa, bên trong Trân Bảo Các, vị kia trung niên nhân nghe được về sau, hai mắt mở ra, thần thức đảo qua một cái, cảm nhận được bên trong rừng trúc truyền đến ba động chiến đấu.
“Ngươi im miệng!” Tên sát thủ ánh mắt đỏ ngầu, hận không thể đem tên này g·iết c·hết, lấy hắn Linh Anh cảnh tu vi, vậy mà đuổi g·iết một cái tu sĩ cũng không xong, đối phương tựa như một cái con thỏ tốc độ cực kì nhanh, mà lại còn đang thụ thương.
“Mẹ nó, ngươi làm sao chạy nhanh như vậy, mau đứng lại” Hắn tức giận một chưởng đánh tới, một bàn tay to chừng mười mét bay thẳng đến sau lưng Vệ Thần, đem toàn bộ những cây trúc trên đường đi đập gãy.
“Ngươi a, có giỏi ngươi đứng lại a, tại sao lại kêu ta, g·iết người, cứu mạng…!” Vệ Thần quay lưng lại đáp trả, đem trên tay thanh kiếm thi triển Thuỷ Lưu Nhất Kiếm cùng bàn tay kia chống đỡ, tạo thành dư chấn đem hắn đẩy ra xa hơn, còn không có nhìn lại, lại tiếp tục cắm mặt chạy trốn.
“Ở trong địa phận Vệ gia ta còn muốn g·iết người, ngươi cũng đủ to gan!” Ánh mắt lập loè sát ý, thân thể vị trung niên lập tức biến mất, ngay lập tức tại bên trong rừng trúc chỗ Vệ Thần đang chạy trối c·hết, xuất hiện một thân ảnh, người này dáng người tiên phong đạo cốt, trên thân khí tức tựa như sôi trào ầm vang bộc phát mà ra.
“Nguyên Anh tu sĩ!” Tên sát thủ tâm thần lập tức chấn động, không nghĩ đến vậy mà có Nguyên Anh tu sĩ chạy đến, hắn không kịp chần chờ lập tức ném ra một quả cầu đen, bốc lên sương mù sau đó cấp tốc bỏ chạy.
“Đã vào Vệ gia có dự định g·iết người, ngươi nghĩ chạy thoát sao?” Vị trung niên nhân thanh âm như Thiên Lôi, một tay chìa ra đem phía trước bóp, lập tức bên trong rừng trúc truyền ra tiếng hét thảm, ngay sau đó thanh âm lập tức im bặt.
Vệ Thần cũng kinh ngạc không thôi, không nghĩ đến vị trung niên nhân vậy mà mạnh như vậy, tuỳ tuỳ tiện tiện liền dễ dàng g·iết c·hết một cái Linh Anh cảnh, hắn đến lúc này mới thở phào một hơi dựa vào một gốc cây trúc mà đứng vững thân hình.
Vị trung niên nhân phất tay, lập tức có một khối lệnh bài bay đến, bên trên khắc ba chữ Sát Thủ Điện, hắn nhíu mày, quay lại sau lưng nhìn xem Vệ Thần một bên đứng đó lấy ra một ít đan dược chữa thương ăn vào, còn có nhìn hắn nhoẻn miệng cười, vị trung niên nhân không khỏi thở dài.
“Là Sát Thủ Điện, có người nào đó muốn trong bóng tối âm thầm đối với ngươi ra tay, sau này cẩn thận một chút, bảy đại gia tộc cũng đã rục rịch, ngươi là gia tộc ta thiên kiêu, bọn hắn nhất định sẽ nhắm vào ngươi rất nhiều, được rồi, cầm lấy cái này, nó là Hoàn Tục Đan, uống vào thương thế của ngươi có thể nhanh khỏi một chút, còn có cái này.”
Vị trung niên nhân hướng Vệ Thần ném ra một cái bình đan dược, bên trong có một viên màu lam sẫm đan được, còn có một món nhìn qua giống như một cái thuẫn, bên trên tản mát ra ánh sáng màu xanh lục, nhưng không quá sáng tỏ còn có hơi mờ mờ.
“Cái này. . . “ ánh mắt hắn rơi vào bên trên chiếc thuẫn, không khỏi nhìn lại vị kia, trên mặt mang theo vẻ áy náy, vừa rồi cứu hắn một mạng, bây giờ còn đối với hắn xuất ra đồ vật, hắn cảm giác được cái đồ vật này trong có vẻ rất đắt đó a.
“Chỉ là một món hạ phẩm linh khí mà thôi, đã rất lâu không có dùng đến, đối với ta nó cũng không có tác dụng gì, cho ngươi còn có chút tác dụng, nó có thể chống đỡ một kích của Linh Anh cảnh, “ Nói xong lời này, vị trung niên nhân dự định quay người rời đi.
“Không biết quý danh của tiền bối là gì? Đối với tiền bối ân cứu mạng Vệ Thần nhất định không quên.” Hắn đối với vị trung niên nhân rất thành khẩn, cúi đầu nói ra, trong lòng mang theo cảm kích, nếu vừa rồi vị này không đến kịp chỉ sợ cái mạng này của hắn đã đi mất.
“Hoàng Đức” Nói rồi thân ảnh của hắn biến mất, để lại Vệ Thần đứng nơi đó, cảm giác được vị tiền bối kia đã rời đi, Vệ Thần mới hít một hơi thật sâu, nếu hắn không có nhớ nhầm vị Hoàng Đức tiền bối kia chính là người canh giữ ở Trân Bảo Các.
“Lại qua mấy ngày sau, lại đi bái kiến vị tiền bối đó một phen.” Hắn khoanh chân ngồi xuống, mở ra bình đan dược đem một viên Hoàn Tục Đan nuốt vào, cảm giác dược lực ngay lập tức tan ra trong miệng, hắn vội vàng vận công đem thương thế khôi phục.
Mà ở một bên, Thiên Vô Niệm dùng tốc độ nhanh chóng đi đến, thế nhưng đang đi được một đoạn, bên trong rừng trúc xuất hiện một thân ảnh vụt qua hắn, vừa quay đầu nhìn lại, đối phương liền hét thảm một tiếng, thân thể tựa như một cái bàn tay vô hình bắt lấy, đem thân thể ép chặt đến mức thổ huyết, sau đó sinh cơ đoạn tuyệt mà c·hết đi, thân thể ngã gục xuống đất.
Thiên Vô Niệm tâm thần chấn động, nhìn thấy trên thân đối phương bay ra một khối lệnh bài, thẳng hướng bên trong rừng trúc lao nhanh, mà hắn cũng nháy mắt đuối theo, chạy đến nơi mà tấm lệnh bài dừng lại, thì nơi này chỉ còn có một người ngồi đó, đang vận công chữa thương, xung quanh rất nhiều tổn hại, không ít cây trúc b·ị đ·ánh ngã, hắn nhìn thấy nơi đây tựa hồ đã trải qua một trận chiến kinh người.
Vệ Thần cảm giác được có người, hai mắt mở ra, nhìn xung quanh liền cũng thấy được Thiên Vô Niệm ánh mắt nhìn mình.
“A?” Hắn giật mình, Thiên Vô Niệm cũng thu hồi ánh mắt, nhìn xem xung quanh bị tàn phá, hướng hắn hỏi, “Ngươi hẳn là vừa cùng người áo đen lúc nãy giao chiến?” Vệ Thần ngơ ngác một cái, sau đó nghĩ nghĩ lại gật đầu.
“Đúng a, nhưng mà không phải là giao chiến đơn thuần, hắn là người của Sát Thủ Điện, vừa rồi bên trong rừng trúc dự định đem ta g·iết.” Nói đến hắn không khỏi rùng mình, đối phương rất mạnh, nếu không phải hắn may mắn nhục thân cường đại, càng thêm. . . Không ngừng la hét cầu cứu, sợ là người nằm trên đất không phải là tên sát thủ kia mà là hắn.
“Sát Thủ Điện?” Thiên Vô Niệm thần sắc ngưng trọng, trong đầu không biết nghĩ đến cái gì, Vệ Thần nhìn hắn sắc mặt nghiêm trọng, cũng biết được đối phương tựa hồ cũng biết đến cái tổ chức này.
“Sát Thủ Điện đã ra tay, xem ra là những người khác cũng đã lọt vào tầm ngắm, bảy đại gia tộc sau lần này chắc hẳn sẽ không có quá nhiều hành động, mà lại người có nguy cơ nhất chắc hẳn là bên trong Vệ gia.” Thiên Vô Niệm cảnh giác cũng tăng cao, hướng Vệ Thần nói ra.
“Đúng vậy, lần này xuất thủ hẳn không phải bảy đại gia tộc, mà là bên trong Vệ gia, ta tám chín phần cũng đoán ra được người ở phía sau thế nhưng bằng chứng không có, cho dù biết cũng vô pháp làm gì hắn.” Nói đến đây, hắn hai tay nắm chặt, trong mắt càng hiện lên sát ý, đối phương đã xem hắn là cái gai trong mắt cần phải bị tiêu diệt.
“Ừm, lần này xảy ra chuyện, bọn hắn trong vài ngày hẳn là không có động thái gì tiếp, ngươi cũng may mắn, Sát Thủ Điện một khi xuất thủ rất ít khi xuất hiện sai lầm.” Thiên Vô Niệm không biết màn vừa rồi phát sinh, nghĩ là Vệ Thần đánh bại tên sát thủ kia, nội tâm đối với Vệ Thần càng thêm chú ý.
Nói thêm vài câu, hắn ngay sau đó rời đi, để lại Vệ Thần nơi này tiếp tục chữa thương, Vệ Thần vốn định hỏi thêm một ít thông tin, nhưng Thiên Vô Niệm rời đi quá nhanh, hắn cũng không có kịp hỏi, “Vốn còn một số chuyện muốn hỏi, người gì mà gấp gáp” không tiếp tục để ý đến, hắn lại tiếp tục chữa thương.
Thương thế của hắn đang chậm rãi khôi phục, sắc trời gần sáng hắn đã đem thương thế khôi phục sáu bảy phần, mặc dù không có như tối hôm qua thảm liệt, nhưng vận động mạnh một chút vẫn là được.
Nhìn thấy sắc trời vẫn còn sớm, hắn lại nhắm hai mắt điều chỉnh thể nội tu vi, hôm nay là tứ cường sẽ cùng nhau tranh tài, xem ai là người tiến vào cuối cùng, cùng nhau đi đến Bát Gia Chi Chiến.
Tiếng trống đùng đùng truyền khắp Vệ gia, Vệ Thần bên trong rừng trúc mở ra hai mắt, điều chỉnh trang phục một cái sau đó thân hình chạy thẳng về phía quảng trường.
Khán đài hôm nay, những quan chiến tu sĩ đến càng sớm, tựa hồ sợ người giành mất chỗ ngồi, đông nghìn nghịt tu sĩ đến xem trận đấu này, bởi vì hôm nay những trận chiến không cái nào đáng bỏ lỡ, đối với những cái tu vi thấp như Luyện Khí cảnh tu sĩ càng có kinh nghiệm giúp cho tự thân cảm ngộ đột phá.
Tiếng trống kết thúc, dưới sân xuất hiện một thân ảnh, chính là nam thanh niên xuất hiện ở những buổi đầu, hắn chính là Vệ gia hạch tâm đệ tử, chưa đến bốn mươi tuổi tu vi đã là Nguyên Anh cảnh sơ kì, khiến cho đám người không ngừng hâm mộ, càng có nữ đệ tử mỗi khi nhìn hắn đều lộ ra thần sắc khác biệt.
Quách Vũ Hạo đối với đám người nghị luận xôn xao, vội ho một tiếng đem tất cả im lặng, xong, hắn mới mở miệng. “Lần này tứ cường trọng tài sẽ do ta phụ trách, còn có một chuyện quan trọng ta muốn thông báo tất cả mọi người.” Hắn ngữ khí nghiêm trọng để tất cả mọi người lắng nghe.
Đám người lập tức hít thở sâu, để Quách Vũ Hạo chờ mọi người bình tĩnh lại nói, “Chuyện mà ta muốn nói với các vị chính là, hôm qua bên trong Vệ gia có nhiều tu sĩ bị sát thủ của Sát Thủ Điện xuất thủ, ý đồ muốn đem gia tộc ta nội thương.”
“Cái gì? Sát Thủ Điện đối với chúng ta xuất thủ?”
“Chuyện này cũng đúng, chúng ta Vệ gia thông qua lần này xuất hiện rất nhiều thiên kiêu, để những gia tộc khác uy h·iếp, ý đồ ra tay tiêu diệt.”
. . .
Quách Vũ Hạo hơi động, tu vi tản mát ra khiến uy áp đè nén xuống, đám người đều lập tức khôi phục bình tĩnh.
Mà giờ phút này Vệ Thần một đường đi đến cũng nghe Quách Vũ Hạo lời nói, đến bên trong phòng chờ cũng lộ ra kinh ngạc.