Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thiên Khuyết

Chương 13: Chạy trốn




Chương 13: Chạy trốn

(Lời mở đầu nói một chút a, vì có một số chuyện nên nghỉ viết một năm, còn có các chương trước do lúc trước trình độ còn non kém chưa có nghĩ hẳn thông suốt nên có hơi đẩy nhanh nhịp độ, về cảnh giới và tình tiết, hiện tại tác sẽ chăm chú thêm cho hoàn chỉnh, còn có các lỗi chính tả cũng sẽ được khắc phục trong thời gian sớm nhất.)

———————————————————

Trận chiến giữa Bạch Uẩn San và Từ Vũ khiến không ít người huyên náo, còn có mặc khác bảy đại gia tộc cũng đều rất lo lắng Vệ gia, những cái nhân tài này sớm muộn cũng trưởng thành, lúc đó đối với bọn hắn mà nói là cực kì bất ổn, uy h·iếp đến sự tồn vong của cả gia tộc.

Cho nên không tiếc đại giới phái người đi làm những việc trong bóng tối nhằm chặn đứt đường tai hoạ về sau, mà lại những trận đấu hôm nay cũng trải qua rất nhanh không còn thiên kiêu đụng mặt, cho nên nhiệt độ cũng hạ xuống thông qua ba vòng từ vài trăm người xuống còn vài chục, đến vòng ba đã chỉ còn có hai mươi người, kết thúc hôm nay, vốn dĩ sẽ còn mười người tiếp tục quyết chiến nhưng vì thời gian cấp bách, nên danh sách bị rút xuống chỉ còn bốn người mạnh nhất vào vòng trong.

Theo thứ tự lần lượt là Bạch Uẩn San, Thiên Vô Niệm, Vệ Thần, một người khác đến từ gia tộc phụ cận của Vệ gia, trăm năm xuất hiện một cái thiên kiêu tuyệt diễm, Hàn Tử Vinh.

Tuy nhịp độ trận đấu bị đẩy lên rất nhanh, nhưng Vệ Thần cùng Thiên Vô Niệm may mắn đều gặp những cái đối thủ nhẹ cân, không dùng quá nhiều sức mà thủ thắng.

Trận đấu đang càng ngày càng nhiệt, ngày mai nhất định là rất bùng nổ, bốn người không ai là không mạnh, đến được vòng này tu vi chí ít cũng là Tụ Linh hậu kì, chỉ có ngoại lệ Vệ Thần hắn là trung kỳ mà thôi.

Hàn Tử Vinh càng không nói, tu vi Tụ Linh cảnh hậu kì, một đường tựa như hắc mã xông thẳng đến tứ cường, tu vi nghiền ép mà chiến thắng, đối mặt một cái Vệ gia tộc nhân lấy tu vi hậu kì đánh bại đại viên mãn, chiêu thức quỷ dị, đao pháp khó lường, còn có rất nhiều chiêu thức biến ảo, khiến người xem không khỏi trầm trồ thán phục.

Thậm chí bên trên chủ đài Vệ Thiên Quân cũng hơi chú ý đến, lần này Vệ gia tham gia tám tộc chi chiến hiển nhiên muốn biểu lộ thực lực cùng tiềm năng của mình, mặc khác cũng muốn đối với một số người có m·ưu đ·ồ đem dập tắt.



“Ngày mai chính là quyết ra người đứng đầu, cũng chính là người cuối cùng ở trong danh sách những thiên kiêu tham gia lần này chi chiến, bốn đứa trẻ này tiềm năng cực kì lớn, cho dù một cái nào cũng đáng để trọng điểm bồi dưỡng.”

Vệ Thiên Quân đạm mạc, nhưng đám người trưởng lão biết, gia chủ không hề đơn giản như vậy, trọng điểm bồi dưỡng nghĩa là tài nguyên được cung cấp gần như bằng với các thiếu chủ, thậm chí là ngang bằng.

“Sau ngày mai các vị hẳn là biết nên làm cái gì rồi chứ?” Một lần nữa khiến các vị trưởng lão âm thầm cảm khái, mà bên cạnh Vệ Trường Lương, Vệ Hàn Kình đám người cũng rất ngạc nhiên, càng có nhiều hơn khinh thường, nội tâm sát ý giờ phút này lộ rõ.

Điều này đối với bọn hắn quá nguy hiểm, cho dù chỉ là ngoại nhân nhưng được trọng điểm bồi dưỡng sau này ắt là một cái chân trụ trong Vệ gia, mà lại Vệ Thần quật khởi được gia chủ để ý đến, có nghĩa địa vị bọn hắn càng thêm không ổn định, chức vị tộc trưởng gia tộc có thêm một người cạnh tranh.

Trải qua một ngày triển khai những trận đấu, cuối ngày những người quan chiến cũng lần lượt rời đi, ánh đèn phố xá cũng được thắp lên, những thành thị được Vệ gia quản lý trải rộng ở một phần Nam Vực, cùng bảy cái gia tộc khác chiếm cứ trọn vẹn Nam Vực, giờ phút này, Vệ Thần đang tản bộ trên đường, trong đầu không ngừng nghĩ về những trận chiến trong ngày, càng có đặc biệt chú ý đến trận chiến giữa Bạch Uẩn San cùng Từ Vũ.

“Mỗi người đều rất mạnh, hầu như ai cũng đều có thể vượt cấp g·iết địch, không những thế bọn hắn át chủ bài cũng không đơn giản như vậy, ngày mai thật sự muốn cẩn trọng một điểm.”

Trong đầu không ngừng hồi tưởng, trận chiến giữa Thiên Vô Niệm và một người khác hắn cũng đi chú ý, mà Thiên Vô Niệm từ đầu đến cuối đều đợi đối hương dùng hết chiêu thức, phô bày ra thực lực sau đó mới xuất chiêu.

“Kiếm khí đã tiếp cận vô hạn Kiếm Ý, chiêu thức lại không có rườm rà, đơn giản chính là một kiếm, liền đem kẻ địch đánh bại, mà kiếm lại không hề ra khỏi vỏ, tựa như một khi rời khỏi vỏ chính là đối với đối phương xem như là n·gười c·hết.”

Dưới ánh đèn đường của thành thị, Vệ Thần hắn cảm khái một chút, đã rất lâu hắn cũng chưa từng đi ra đi dạo như thế này, sau khi Hình Phong trường lão q·ua đ·ời, hắn liền không có được đi ra bên ngoài, mà mỗi ngày đều ở bên trong phòng nằm co ro.



Chỉ đến một tháng trở lại đây, hắn có được một quyển công pháp kì lạ, đem nó tu hành, hắn mới lần nữa sống lại, cảm giác được từng làn gió thổi qua làn da của mình, hắn đem trong lòng những cái năm tháng cô đơn áp chế xuống, có được lần này cơ hội, hắn cũng càng phải nắm bắt, đem những năm này mình chịu khổ đều trả lại những tên từng đem hắn chà đạp, giải đáp khúc mắc về c·ái c·hết của Hình Phòng trưởng lão, sau đó hắn sẽ đi phiêu du, muốn đem toàn bộ Thông Huyền Đại Lục nhìn qua một lần.

Còn có một chuyện chính là tìm hiểu xem cha mẹ hắn rốt cục là người như thế nào, hắn cũng không rõ bản thân có thực sự hận bọn hắn hay không khi để hắn phải chịu những thứ này, nhìn qua trên đường những đứa trẻ được cha mẹ bọn chúng dẫn đi khắp thành thị còn có mua cho những món ăn ngon, nỗi lòng càng thêm chua xót.

Dạo bước xung quanh một chút, đem tâm trạng đều ổn thoả, hắn mới quay bước đi về nơi ở của mình, đi băng qua một rừng trúc, hắn đột nhiên cảm giác bất ổn, lập tức tu vi tản mát ra, ánh mắt nhìn xung quanh phòng hờ, càng là tế xuất ra thanh kiếm cầm ở trên tay, linh lực toàn thân vận chuyển, tuỳ thời đều có thể chiến đấu.

“Haha, không hổ danh là thiên kiêu, mẫn cảm đến như vậy, mặc dù ta đã đem khí tức cùng sát khí ẩn giấu đi, nhưng ngươi vẫn cảm nhận được sự hiện diện của ta, đáng tiếc lại phải g·iết ngươi, thật uống phí một cái nhân tài.”

Bên trong rừng trúc vọng ra thanh âm, Vệ Thần cảnh giác cũng căng thẳng đi theo, đối phương tựa như ở khắp mọi nơi, dựa vào thanh âm hắn vô pháp đoán được đối phương ở chỗ nào, trái tim không tự chủ mà gia tốc.

“Người của bảy đại gia tộc khác đã ra tay rồi sao?” Hai lần đều có người muốn g·iết hắn, hắn cũng đoán được đại khái tình huống dưới, thầm nghĩ bảy đại gia tộc cảm nhận Vệ gia những năm này quật khởi quá mạnh mẽ, thiên kiêu xuất hiện liên tục, không qua bao lâu đoán chừng Vệ gia sẽ là gia tộc mạnh nhất Nam Vực.

“Là ai kêu ngươi đến g·iết ta, bảy đại gia tộc chẳng lẽ đều là những người âm hiểm g·iết người từ trong trứng nước.” Thanh âm lạnh lẽo của hắn truyền khắp rừng trúc, đem một lời như vậy nói ra để dẫn dụ đối phương nói ra chân tướng, còn có xác định đối phương ở vị trí nào, hắn vậy mà không cảm giác được chứng tỏ tu vi đối phương cao hơn hắn.

“Dẫn dụ ta nói ra người phía sau sao? Cũng quá ngây thơ rồi, bảy đại gia tộc còn lại đương nhiên là có ý định này, nhưng người bỏ tiền ra thuê ta g·iết ngươi không phải bọn hắn, một cái n·gười c·hết lại còn nhiều lời.” Tên sát thủ cười ha hả, cảm thấy đối phương quá mức ngây thơ, hắn thế nhưng đến từ Sát Thủ Điện, là tổ chức chuyên g·iết người kiếm tiền, được huấn luyện rất bài bản không dễ gì moi móc được thông tin, nhưng hắn cảm thấy đối phương tu vi chỉ là Tụ Linh trung kì không khỏi hơi khinh thường, nói ra một chút dù sao chốc lát nữa người này cũng là một n·gười c·hết.

“Không phải bảy đại gia tộc? Chẳng lẽ…” Vệ Thần ánh mắt lộ rõ sát cơ, dựa theo lời nói của người nọ, hắn đại khái đoán được, người ra tay chắc hẳn là đối với hắn có cảnh giác, mà trên hết không phải bảy đại gia tộc, vậy thì khả năng duy nhất là Vệ gia một người nào đó ra tay.



Mà là ai hắn cũng đoán được tám chín phần, mà lúc này, phía sau lưng hắn xuất hiện một người, tên này toàn thân đều mặc áo đen, còn có che lại khuôn mặt chỉ lộ ra hai con mắt, một thanh trọng chuỳ từ trên đầu Vệ Thần đánh xuống.

“Đủ rồi, một cái n·gười c·hết mà thôi đừng quá tò mò!”

Tên sát thủ ra đòn cực nhanh, Vệ Thần cảnh giác được sau lưng có dao động, liền muốn thi triển Lôi Thần Thuật tránh né, mà đối phương đòn này tốc độ quá nhanh, Lôi Thần Thuật dù nhanh cũng tránh không thoát, một chuỳ cực mạnh đánh vào trên lưng, khiến Vệ Thần phun ra máu tươi, bay thẳng vào sâu bên trong rừng trúc.

Rõ ràng vừa rồi một màn, hắn cảm nhận được tu vi đối phương vậy mà là Linh Anh cảnh, sắc mặt hắn cực kì nghiêm trọng, miệng không ngừng phun máu, may mắn hắn đem nhục thân rèn luyện qua chín lần, so với bình thường Tụ Linh võ giả mạnh hơn không ít, mới miễn cưỡng chịu được một chuỳ, bằng không chính là c·hết ngay tại chỗ.

“Nhục thân vậy mà cũng đủ cường, chịu ta một chuỳ vẫn không c·hết, quả nhiên ba trăm linh thạch trung phẩm cho thủ cấp của ngươi quả nhiên đáng giá” Tên sát thủ cũng kinh ngạc, hắn vừa rồi một chuỳ gần như là tám thành lực lượng, hắn biết đối phương là thiên kiêu nên cũng không có khinh thường, ra đòn gần như là toàn lực, vậy mà vẫn có thể sống sót.

Vệ Thần tuy là chịu được một chuỳ không c·hết nhưng hắn toàn thân phía sau lưng cảm giác được xương cốt vỡ vụn, đứng cũng khó mà đứng thẳng, hắn biết bản thân thực lực không thể nào cũng tên này so sánh, dù sao chênh lệch một cái đại cảnh giới không phải đơn giản.

Linh khí vận chuyển đến cực hạn, hai chân thôi động, Lôi Thần Thuật triển khai đến tận cùng, chân đạp ra một hố to trên mặt đất chạy đi, hắn bây giờ khí huyết hỗn loạn, chỉ có chạy trốn mới có thể sống đến.

Thấy Vệ Thần quay lưng bỏ chạy, tên sát thủ cũng không có chần chờ, lập tức thi triển thân pháp cấp tốc đuổi theo sau, hai người trong rừng trúc đuổi nhau, Vệ Thần sắc mặt càng lúc càng xanh, hắn bây giờ suy yếu quá nhiều.

Vệ Thần chạy trối c·hết, rất nhanh hắn liền sắp ra đến Viễn Hoa Sơn, mà phía bên này, Thiên Vô Niệm đang ở phụ cận đó luyện kiếm, tuy là luyện kiếm nhưng kiếm của hắn chưa từng ra khỏi vỏ, hắn đang trầm ngâm suy nghĩ đến việc cải thiện kiếm pháp, đột nhiên nghe được rừng trúc bên cạnh truyền đến tiếng đánh nhau.

Thiên Vô Niệm thân ảnh khẽ động lập tức lao vào bên trong rừng trúc, mà phía bên này Vệ Thần dựa vào Lôi Thần Thuật liên tiếp tránh né đi những chiêu thức của tên sát thủ.

“Chạy cũng đủ nhanh, nhưng đến đây dừng được rồi!” Tên sát thủ rống to một tiếng, trọng chuỳ trên tay phóng đại gấp năm lần, oanh tạc một tiếng lao đến Vệ Thần.