Chương 257: Tâm cảnh
Năm ngày thời gian nhanh chóng trôi qua.
Lâm Vũ Thần đã mang Lý Kiệt trở lại địa điểm tập kết, nơi này có mấy vị nội môn đệ tử toạ trấn, tà tu căn bản không dám tiến quá sâu vào khu vực này.
Hắn cũng đã sớm vận dụng linh điểu gửi một lá thứ về cho sư phụ, với tốc độ của tông sư cao thủ, hẳn là chậm nhất trong vòng ba ngày sư phụ hắn sẽ có mặt ở nơi này, hiện tại xem như cũng sắp đến thời điểm đó.
Vây quét ở những nơi khác còn chưa có kết thúc, Lâm Vũ Thần cũng không được phép tự ý trở về tông môn, chỉ có thể ở lại nơi này chờ đợi.
Về phần nữ tử kia, nàng đã mở một toà động phủ nhỏ ở không xa nơi này, còn đưa cho Lâm Vũ Thần một kiện truyền tin ngọc giản, loại ngọc giản này tương đối đắt đỏ, tuyệt không dưới năm mươi khối linh thạch, so cực phẩm pháp khí còn đắt hơn.
Vậy mà có thể tuỳ tiện đưa cho Lâm Vũ Thần, tài lực của nữ tử kia quả thực để Lâm Vũ Thần mở mang tầm mắt.
“Đây là đâu ?”.
Nghe thấy giọng nói sau lưng, Lâm Vũ Thần liền quay đầu nhìn lại, phát hiện Lý Kiệt đã tỉnh lại, hắn hôn mê đã có năm ngày.
“Sư huynh yên tâm, hiện tại chúng ta đang ở địa điểm tập kết”.
“Lâm…Lâm sư đệ”. Lý Kiệt ánh mắt đảo quanh mới thấy Lâm Vũ Thần đang ngồi cạnh một cái bàn gỗ ở phía đối diện. “Chúng…chúng ta còn sống ?”.
“Mấy vị nội môn sư huynh ứng cứu kịp thời, chúng ta xem như may mắn”. Lâm Vũ Thần giải thích nói.
“Những người khác thì sao ?”. Lý Kiệt lo lắng hỏi.
“Chỉ còn hai chúng ta trở về”.
Lâm Vũ Thần thở dài đáp, Lâm Quân t·ử t·rận, ba người còn lại đi theo hướng khác đến nay không có tung tích, tám chín phần mười là xảy ra chuyện, sống c·hết có số, Lâm Vũ Thần cũng không thể làm gì hơn.
Lý Kiệt nghe vậy cũng ngẩn người một lúc, sau đó liền yên tĩnh nằm trên giường, hắn chịu trách nhiễm dẫn đội, hiện tại chỉ còn lại hai người, xem như là toàn diệt.
Mặc dù thành công đột phá đến Thối Thể tứ trọng nhưng cũng không khiến tâm tình hắn tốt hơn bao nhiêu.
Lâm Vũ Thần cũng im lặng, chợt hắn cảm nhận được thứ gì, vội nói.
“Lý sư huynh ở lại dưỡng thương, ta có việc đi trước một bước”.
Nói xong liền vội vàng chạy ra bên ngoài, tiến vào bên trong rừng cây.
Liễu Hoàng thân mặc một bộ thanh sắc trường bào, chạy dọc theo vạt áo là từng đạo phù văn hoạ tiết, hai tay chắp lại sau lưng, vẻ mặt nghiêm nghị.
“Đồ nhi bái kiến sư phụ”. Lâm Vũ Thần ôm quyền nói.
Liễu Hoàng liếc qua toàn thân Lâm Vũ Thần, cũng không phát hiện thương thế gì, gật đầu hỏi.
“Ừm, thật sự có chuyện quan trọng cần ta ra mặt sao ?”.
“Cái này, có một vị nữ tử muốn gặp ngài, nói là có đại sự vô cùng quan trọng”.
Liễu Hoàng nheo mắt nhìn lại, lời nói mang ý trêu chọc.
“Không phải là ngươi ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, hiện tại muốn ta chủ trì công đạo đi”.
Liễu Hoàng sớm đã biết được Lâm Vũ Thần phụ thân vẫn lạc tại thú triều, sư thúc trong tông cũng đã rời đi, trưởng bối trong nhà hầu như không còn, nếu là bàn chuyện kết hôn, tìm hắn chủ trì cũng có thể hiểu được.
“Khụ khụ, sư phụ, ta đang nghiêm túc”. Lâm Vũ Thần tỏ vẻ khó chịu, những lời như vậy hắn đã nghe nhiều.
“Được rồi, đi thôi”.
Liễu Hoàng tế ra một kiện phi hành pháp bảo, ý chỉ Lâm Vũ Thần đi lên.
“Nàng đưa cho ta một kiện truyền tin ngọc giản, nói khi nào ngài đến thì liên lạc”.
“Không cần, ta đã biết nàng ở đâu”.
Lâm Vũ Thần nghe vậy cũng có chút ngoài ý muốn nhưng nghĩ lại tông sư cao thủ năng lực mạnh mẽ, không phải hắn có thể suy đoán, linh thức khả năng so với suy nghĩ của hắn còn mạnh mẽ hơn.
Khu vực lân cận xem ra cũng không có người nào khác ở phía xa bố trí động phủ, Liễu Hoàng phát hiện cũng là bình thường.
Hai người phi hành đến bên cạnh toà động phủ kia, Liễu Hoàng linh thức quét qua lần nữa, hai mày liều nhíu lại, trầm giọng nói.
“Ở đây chờ đợi, ta đi vào một chút”.
Lâm Vũ Thần lộ vẻ hoang mang, chẳng lẽ nữ tử kia thân phận không đơn giản, để cho một vị tông sư cao thủ như Liễu Hoàng cũng trở nên nghiêm túc.
Dù vậy hắn cũng không dám mở miệng dò hỏi, chỉ thành thật chờ đợi ở bên ngoài.
Chờ đợi hồi lâu, từ bên trong động phủ xuất hiện hai đạo nhân ảnh, Liễu Hoàng sắc mặt âm trầm, nữ tử bên cạnh cũng biểu hiện một tia lo lắng.
“Đi thôi, trở về tổng đàn”.
Liễu Hoàng tế ra một chiếc tiểu hình linh chu, đợi Lâm Vũ Thần cùng nữ tử bước lên linh chu, xung quanh bắt đầu hiển hiện từng đạo trận văn phức tạp, bên dưới nổi lên một đoàn gió lốc.
Linh chu nhắm về hướng Đông mà đi, tốc độ nhanh đến kinh người, không chậm hơn cự hình linh chu là bao, hẳn là bởi vì có trận pháp bên dưới gia trì.
Ba ngày sau.
Lâm Vũ Thần trở về Trấn Linh Phong, sư phụ để hắn một mực chờ đợi tại Trận Pháp Đường chủ điện, bản thân thì mang theo nữ tử hướng về tông môn chính điện mà đi.
Đại điện vẫn giống như thường ngày, có rất ít người qua lại, chỉ là Lâm Vũ Thần đột nhiên cảm thấy bầu không khí có chút quái lạ, ngẫu nhiên có thể nhìn thấy một hai nhóm đệ tử đang thì thầm bàn tán, biểu lộ lén lén lút lút quả thực khiến cho người ta cảm thấy không phải là chuyện gì tốt.
“A, Lâm sư huynh, ngươi không phải đi chấp hành nhiệm vụ sao ?”.
Lâm Vũ Thần nghe thấy giọng nói quen thuộc, nhìn lại đã thấy Bá Hùng từ một bên đi đến.
“Ta vừa mới trở về”. Lâm Vũ Thần gật đầu đáp.
“Lâm sư huynh năng lực thật mạnh, ngắn ngủi mấy ngày đã hoàn thành nhiệm vụ, ta nghe được Phong Quận bên kia tà tu cũng rất khó nhằn, đ·ã c·hết không ít đệ tử”. Bá Hùng cười nói, trong lòng cũng âm thầm cảm thấy may mắn, nếu hắn là người bị chọn trúng khẳng định sẽ khóc không ra nước mắt.
Lâm Vũ Thần cũng chỉ gật đầu cho qua chuyện, lập tức đổi chủ đề, nhẹ giọng hỏi.
“Gần đây có đại sự gì xảy ra sao ?”.
Bá Hùng nghe vậy cũng có chút ngoài ý muốn, lại nhìn về đám đệ tử bên kia, lập tức hiểu ý của Lâm Vũ Thần, hắn nhìn quanh hồi lâu dường như đang tìm kiếm thứ gì, phát hiện xung quanh không có gì khác lạ mới nhẹ giọng nói.
“Đối với tông môn cũng không phải đại sự nhưng với Trận Pháp Đường thì quả thực là đại sự”.
Lâm Vũ Thần nghe vậy cũng dần gia tăng hứng thú, bộ dáng xin rửa tai lắng nghe.
“Lương sư huynh đột phá thất bại”.
“Cái gì !!”. Lâm Vũ Thần bất giác hô lớn, sau đó dường như nhận thấy bản thân thất thố, hắn vội kéo Bá Hùng ra khỏi đại điện, tìm một góc khuất dò hỏi.
“Chuyện xảy ra khi nào ?”.
“Hai ngày trước, có người phát hiện trong phòng Lương sư huynh bộc phát linh lực triều cường, khí thế một mực gia tăng mãnh liệt, sau đó đột nhiên giảm xuống nhanh chóng, không phát hiện được bất kỳ một tia khí tức nào”.
Lâm Vũ Thần nghe vậy cũng hiểu được, bất luận đột phá tứ trọng hay thất trọng đều sẽ dẫn đến linh lực triều cường, chuyện như thế rất khó giấu giếm nếu có người ở gần.
Phùng Tử Minh trước đó dẫn động triều cường khiến cho Thái Linh Sơn đỉnh núi đều hiện ra biến hoá, Lâm Vũ Thần mấy người cách xa mấy dặm cũng có thể nhìn thấy.
“Uy thế đột ngột giảm xuống cùng với việc Lương sư huynh không ra khỏi phòng, đột phá thất bại tỷ lệ cao đến bảy tám thành”. Bá Hùng mở miệng nói tiếp. “Rất nhiều đệ tử đều đang suy đoán kết quả, đa số đều tỏ ra tiếc nuối, một số người vẫn tin rằng Lương sư huynh đã thành công”.
Lương Minh là Trận Pháp Đường đệ nhị cường giả, trước đó đều được xem là Trận Pháp Đường tương lai, hiện tại đột phá thất bại khiến nhiều người cũng không dám tin tưởng.
Tại hàng ngũ nội môn đệ tử bên trong, Lương Minh có thể xếp đến hạng ba, tư chất tuyệt đối không phải bàn cãi, cứ thế mà đột phá thất bại quả thực là đả kích lớn.
Lâm Vũ Thần cũng chịu ảnh hưởng không ít, con đường tu luyện quả thực gian nan.
Mặc dù nói Lương Minh tính toán vẫn còn trẻ, có thể tiếp tục nếm thử đột phá nhưng tỷ lệ thành công tất nhiên sẽ càng giảm xuống.
“Sư huynh chớ vì chuyện này mà ảnh hưởng đến tâm lý, với tư chất của sư huynh, đừng nói là tông sư, ta tin chắc sư huynh thậm chí có thể xung kích Thiên Nhân cấp độ”. Bá Hùng cười nói.
“Ừm, mặc dù bị đả kích đôi chút nhưng không đến mức đó, sư đệ không cần lo lắng”. Lâm Vũ Thần gật đầu nói.
Hai người trò chuyện hồi lâu, Bá Hùng cũng bởi vì có công sự tại thân nên cáo từ rời đi, để lại Lâm Vũ Thần ở lại một mình.
“Đến chỗ của ta đi”.
Lâm Vũ Thần chợt nghe thấy thanh âm của sư phụ vang lên trong đầu, ngẫm kỹ lại phát hiện ra cũng đã trôi qua hơn nửa canh giờ thời gian.
Đoán chừng chư vị trưởng lão cũng đã bàn bạc xong, Lâm Vũ Thần vội vàng chạy trở lại vào bên trong đại sảnh, luồn lách qua từng dãy hành lang tiến đến nơi ở của Liễu Hoàng.
Tiến vào bên trong phòng đã thấy Liễu Hoàng chờ đợi từ trước, Lâm Vũ Thần vội vàng hành lễ.
“Là vì Lương Minh sao ?”. Nhìn thấy Lâm Vũ Thần biểu hiện khác lạ, Liễu Hoàng trầm giọng nói.
“Sư phụ tuệ nhãn”.
Liễu Hoàng một tay vuốt râu, cũng thở dài một cái mới nói tiếp.
“Lương Minh tư chất tuy tốt nhưng lại quá nóng vội, cũng xem như vận khí không tốt, nếu là đợi thêm hai hoặc là ba năm có lẽ hắn sẽ thật sự thành công”.
Nói đoạn liền quay người nhìn về Lâm Vũ Thần, ngữ khí nghiêm khắc.
“Hắn thiếu chính là tâm cảnh, Vũ Thần, ngươi phải nhớ lấy, đột phá bất luận tứ trọng hay thất trọng đều có khả năng dẫn đến tâm cảnh chi quan, nếu ngươi vượt qua nó, con đường tu luyện của ngươi sau này sẽ thông thuận hơn rất nhiều”.
“Đừng chỉ quan tâm đến nhục thân chi lực hay linh hồn mà quên mất tâm trí, tâm trí mới là thứ định hình nên sinh linh”.
“Nếu tâm cảnh ngươi không tốt, trong đầu còn có nhiều tạp niệm, cho dù ngươi có cảm thấy đột phá quan ải đang ở ngay trước mắt cũng không nên liều lĩnh đi vào, cùng lắm là lấy thời gian để chữa trị tâm cảnh, đừng tự cho là bản thân vô địch”.
Lâm Vũ Thần nuốt xuống một ngụm nước bọt, vội vàng nói.
“Đệ tử đã hiểu, sư phụ không cần lo lắng”.
“Đừng cho là ta răn đe, giữ lấy nó trong lòng”. Liễu Hoàng gật đầu nói. “Tiếp theo ta sẽ rời khỏi tông môn vài ngày, không có việc gì thì trở về tu luyện đi”.
“Là chuyện nữ tử kia sao ?”. Lâm Vũ Thần có ý dò hỏi.
“Ừm, chuyện này giữ kín trong lòng, đừng nói cho ai là được”.
Lâm Vũ Thần gật đầu tỏ ý đã hiểu sau đó vội vàng cáo lui, Liễu Hoàng nhìn bóng dáng hắn rời đi mới đưa mắt nhìn về một hướng, sau đó căn phòng lại vang lên một tiếng thở dài.