Chương 256: Dẫn tiến
Rừng cây xào xạc, ánh nắng chói rọi, cương phong trên không lưu chuyển hướng xuống đại địa bên dưới, tốc độ đang không ngừng giảm xuống, cuối cùng hóa thành một làn gió thoảng lướt qua từng ngọn cỏ.
Lâm Vũ Thần sắc mặt nghiêm nghị, toàn bộ giác quan đều tập trung ở mức độ cao nhất, Cảm Linh Thuật toàn diện triển khai, thế nhưng ngoài mấy đầu phàm thú sợ hãi trốn phía dưới mặt đất thì hoàn toàn không có thứ gì khác.
Nhưng tiếng động rõ ràng vẫn vang đến bên tai hắn, có thứ gì đó đang đến, dựa vào cường độ âm thanh phát ra thì rất có thể là một người.
Đối phương không để lộ một tia khí tức nào, điều này nói rõ người đến mạnh hơn hắn rất nhiều.
Lâm Vũ Thần tự mình hiểu rõ, với tình trạng hiện tại thì chạy trốn căn bản không thể thành công.
Hơn nữa dựa vào hành vi của đối phương, người đến hẳn không có sát ý.
Hắn đã là Luyện Hồn tam trọng đỉnh phong, có thể thoát khỏi cảm ứng của hắn chỉ có thể là võ tông cao thủ.
Nương theo tiếng động ngày càng rõ ràng, Lâm Vũ Thần cũng đã nghe được tiếng bước chân.
Từ bên trong rừng cây bước ra một người, cho đến khi Lâm Vũ Thần tận mắt nhìn thấy người đó, hắn mới có thể cảm nhận được một tia khí tức.
Người đến là một vị nữ tử, gương mặt thanh tú, dáng người cân đối.
Nàng mặc một bộ áo lông thú bên ngoài, trên đầu tóc đen phủ kín bởi tuyết trắng, miệng không ngừng thở dốc, trên mặt và y phục đều có v·ết m·áu lưu lại, dấu vết cũng còn rất mới.
“Võ tông !!”. Lâm Vũ Thần nghĩ thầm, mặc dù chỉ cảm nhận được một tia khí tức mờ nhạt nhưng đạo khí tức này mang đến cho hắn một loại cảm giác e ngại, tuyệt đối là võ tông cao thủ, thực lực chỉ sợ so với Phùng Tử Minh còn mạnh hơn.
Nữ tử bề ngoài còn tương đối trẻ trung, đoán chừng còn chưa đến tứ tuần, không nghĩ tới đã có tu vi như vậy.
“Xin hỏi cô nương là ai ?”. Lâm Vũ Thần biểu lộ hoà hoãn, thận trọng hỏi.
“Ngươi là Huyền Thương Môn đệ tử ?”. Nữ tử hỏi lại.
“Không sai, cô nương chẳng lẽ cần giúp đỡ gì ?”.
“Ta muốn gặp lão tổ của các ngươi”.
Lâm Vũ Thần có chút ngoài ý muốn, lão tổ trong miệng nàng chỉ sợ là đại trưởng lão đi, mặc dù thực lực của nàng mạnh hơn hắn nhưng nhìn lại cũng chỉ là một vị võ tông mà thôi, nàng lấy đâu ra can đảm để nói lời cuồng vọng như vậy.
Đại trưởng lão thân là Thiên Nhân cường giả, đừng nói võ tông, chỉ sợ tông sư muốn gặp mặt hắn cũng khó như lên trời.
Trừ phi là có đại sự liên quan đến toàn bộ tông môn hoặc là cơ duyên to lớn đủ để cho Thiên Nhân cường giả cũng động tâm.
Lâm Vũ Thần nuốt một ngụm nước bọt, mở miệng nói.
“Không biết cô nương muốn gặp lão tổ để làm gì ? Bản thân ta mặc dù không có quyền hạn lớn như thế nhưng có thể nhờ người dẫn tiến”.
“Dẫn tiến ? Ngươi hậu trường rất cao sao ?”. Nữ tử hỏi tiếp.
“Sư phụ ta là nhất phong chi chủ, quyền nói chuyện trong tông cũng không kém”.
Lâm Vũ Thần thành thực nói, hắn cũng không phải là lừa gạt nữ tử, Liễu Hoàng không chỉ là trưởng lão trong tông, tuổi tác của hắn ngoại trừ đại trưởng lão cũng có thể xem là số một số hai, tuyệt đối là Huyền Thương Môn đại lão, những vị trưởng lão khác cho dù thực lực có mạnh hơn Liễu Hoàng thì ngày thường cũng đối với Liễu Hoàng vô cùng kính cẩn, tựa như là trưởng bối trong nhà.
Nữ tử trong lòng đang suy tính, nàng một đường b·ị t·ruy s·át đến đây, may mắn mới có thể cắt đuôi đám người kia, không nghĩ tới lại gặp được một vị Huyền Thương Môn đệ tử, tiểu tử trước mặt tuổi còn trẻ mà tu vi cũng không kém, xem ra thật sự là có cao nhân phía sau dạy bảo.
“Được, chuyện dẫn tiến liền nhờ ngươi, về phần mục đích của ta, ngươi không biết là tốt nhất”. Suy nghĩ một hồi, nàng liền gật đầu đồng ý, dứt lời liền ngồi xuống vận công chữa thương.
Lâm Vũ Thần nghe vậy cũng không có hỏi nhiều, nếu nàng đã nói như vậy xem ra mọi chuyện không đơn giản, có thể dính đến nhiều thứ, những chuyện như vậy, quả thực không phải là kẻ ở cấp độ như hắn nên xen vào.
Nửa giờ thời gian dần trôi qua.
Lâm Vũ Thần linh lực cùng hồn lực đã khôi phục bốn năm thành, đột nhiên hắn cảm thấy được nữ tử bên kia có động tĩnh, hai mắt nhanh chóng mở ra.
“Đi thôi, dẫn ta đi gặp sư phụ ngươi”. Nữ tử nhẹ giọng nói.
Lâm Vũ Thần nhìn qua v·ết t·hương trên trán nàng đã ngừng chảy máu, da thịt mềm mại bên trên lại không có nửa điểm dấu vết, hắn cũng không nghĩ nhiều, gật đầu đứng dậy.
Lâm Vũ Thần dùng một mảnh vải buộc chặt Lý Kiệt đang b·ất t·ỉnh phía sau lưng.
Lý Kiệt thương thế chủ yếu là nội thương, với tình trạng của hắn đoán chừng phải nghỉ ngơi chừng nửa năm mới có thể chân chính xem là võ tông cao thủ.
Lâm Vũ Thần cùng nữ tử hướng về phía Nam mà đi, có võ tông cao thủ phía sau, cho dù gặp phải tà tu cũng không phải lo lắng.
…………………
Thiên Sơn.
Phía dưới chân núi là một mảnh rừng núi trắng xóa, phủ kín bởi một lớp tuyết dày.
Tại nơi này vậy mà dựng lên một toà tiểu đình, bên trong đặt một bộ bàn ghế gỗ, trên ghế là một vị trung niên nam tử, tay nâng chén trà nhấm nháp, khói trắng lan tỏa mang đến cảm giác ấm áp.
Cảm nhận được hơi ấm dọc theo cổ họng, nam tử vẻ mặt thư thái, cảm giác thỏa mãn, lúc này ánh mắt chợt hướng về một hướng.
Một vị hạ nhân bên cạnh cũng cảm nhận được thứ gì liền vội lấy ra một cái trận bàn, dẫn truyền linh lực vào bên trong.
Trận bàn lập tức dẫn động linh quang, không gian mười trượng xung quanh bỗng chốc xuất hiện mấy chục đạo phù văn, chuyển động biến hóa khôn lường.
Phù văn liên kết với nhau hư không hiển hoá ra một cái cánh cửa, bên kia cảnh vật cũng không có thay đổi, ngược lại xuất hiện một đám người, từng cái thần sắc lo lắng, lộ ra dáng vẻ không được tự nhiên.
Rất nhanh liền có người cầm đầu bước qua cánh cửa tiến vào bên trong, những người khác cũng nhao nhao theo vào, cánh cửa sau đó liền biến mất hoà làm một với cảnh vật xung quanh.
“Người đâu ?”. Mạc Thiên Tiêu nhíu mày, trầm giọng hỏi.
Kẻ cầm đầu nhóm người vội vàng bước tới phía trước, một chân quỳ xuống mặt đất, đầu cúi thấp, mở miệng nói.
“Bẩm vương tử, chúng thuộc hạ vô năng, đã để nàng trốn thoát”.
Lời đã nói xong, nam tử cũng không dám ngẩng đầu, chủ yếu là né tránh ánh mắt của Mạc Thiên Tiêu, hắn trong lòng vô cùng phức tạp, không tự chủ mà nuốt xuống một ngụm nước bọt.
Rất nhanh liền có một loại cảm giác áp bức đè lên đầu của hắn, không khí xung quanh cũng theo đó mà thay đổi, xung quanh yên tĩnh đến lạ thường, một chút tiếng động cũng không thể nghe thấy.
Ngay cả nam tử cũng vô thức nín thở, mặc dù trong lòng vô cùng lo lắng nhưng hắn cũng không để cho trái tim của mình đập mạnh, toàn bộ sức lực đều đem cảm xúc áp chế đến cực điểm.
“Nói lại lần nữa”.
Thanh âm của Mạc Thiên Tiêu lần nữa truyền đến, một loại cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng nam tử, giữa tiết trời lạnh giá như thế nhưng một giọt mồ hôi vẫn từ trên trán của hắn chảy xuống.
Nam tử vội vàng ôm quyền, lấy hết can đảm nói tiếp.
“Bẩm vương tử, nàng là Đại Lê dư nghiệt, tu hành thiên giai công pháp Vân Linh Bí Điển, luyện thành Xuy Vân chi lực, độn thuật của nàng thập phần quỷ dị, khó mà nắm bắt, chúng thuộc hạ đã mất dấu của nàng”.
Lời cuối cùng vừa nói ra, Mạc Thiên Tiêu nộ khí nhất thời bùng nổ, hắn vung mạnh tay phải, một đạo cương khí uy mãnh phóng ra.
Phốc.
Máu tươi bắn ra tứ tung, nam tử ôm lấy vai phải ngã về phía sau, ánh mắt sợ hãi nhìn về cánh tay của mình rơi ở phía xa.
Cơn đau nhói từ bả vai truyền đến, máu tươi không ngừng chảy xuôi, không bởi vì giá lạnh mà đông cứng.
Mặc dù là vậy, nam tử cũng không dám có nửa điểm bất mãn, hắn lần nữa quỳ gối, lần này đầu đã chạm xuống đến mặt đất, mặc kệ thương thế, tư thế vẫn vô cùng nghiêm chỉnh.
“Vương tử tha mạng”.
“Vương tử tha mạng !!!”. Đám người phía sau lưng hắn đã sớm quỳ một chỗ, gặp thủ lĩnh ra thảm trạng như vậy, bọn hắn cũng vội vàng đồng thanh xin một chút ân huệ.
Mạc Thiên Tiêu là thật sự tức giận, dày công bồi dưỡng Thiên Tiêu Vệ, bỏ ra vô số tài nguyên, thậm chí một phần trong đó là trích ra từ tài nguyên tu luyện vốn có của hắn.
Thiên Tiêu Vệ trước nay chưa từng khiến hắn thất vọng, hiện tại có một lần thất bại cũng không phải là không hiểu được, nhưng một cọc đại sự như vậy mà lại thất bại, khiến cho công lao trước đó của bọn hắn trong mắt Mạc Thiên Tiêu đều không đáng nhắc đến.
“Vương tử bớt giận, Đại Lê dư nghiệt dám một mình trở về tất nhiên là có chỗ ỷ lại, nàng mặc dù trốn thoát nhưng thương thế cũng không nhẹ, đoán chừng vẫn là lẩn trốn ở bên trong khu vực này, không bằng để Thiên Tiêu Vệ mở rộng tìm kiếm, lấy công bồi tội”.
Một vị thân tín cũng bước ra hoà giải, nếu để Mạc Thiên Tiêu vì một phút giận dữ mà g·iết sạch Thiên Tiêu Vệ, công sức trước đó của bọn hắn đều đổ sông đổ bể.
“Hừ, mảnh khu vực này phạm vi ít nhất cũng phải hơn bốn trăm dặm, lục soát toàn bộ cũng phải mất nửa tháng, khó được một cơ hội như vậy mà lại để thất bại, ngươi nói ta làm sao bớt giận”. Mạc Thiên Tiêu tức giận nói. “Hơn nữa xung quanh cũng có không ít thế lực, cái gì mà vây quét tà tu, một cái trò hề mà thôi, nàng tám chín phần mười đã trà trộn vào một thế lực nào đó rời đi, tìm kiếm căn bản là vô vọng”.
“Thuộc hạ suy nghĩ không cẩn thận, vương tử bớt giận”. Vị thân tín kia vội vàng hạ mình nhận lỗi.
Mạc Thiên Tiêu cũng không thèm nhìn đám người, hắn trở lại bàn gỗ, một ngụm uống hết ba chén trà nóng thế nhưng nộ khí không có nửa điểm thuyên giảm.
Lúc này, một vị thuộc hạ khác tiến vào, thái độ gấp rút, chắp tay nói.
“Bẩm vương tử, bên kia truyền đến tin tức, không ngoài dự liệu của ngài”.
Mạc Thiên Tiêu nghe vậy trên mặt liền nở một nụ cười, ít nhất một cái tin tức này có thể giúp hắn nguôi đi cơn giận vừa rồi.
“Rất tốt, cứ theo kế hoạch mà làm, đúng, việc tìm kiếm thế nào ?”. Mạc Thiên Tiêu lúc này mới hỏi.
“Bẩm vương tử, manh mối quá ít, chúng thần vẫn chưa tìm được thứ gì”.
Mạc Thiên Tiêu cũng không có bất ngờ, ngược lại dường như đã có đoán trước, dù sao tin tức này hắn cũng đã nghe không dưới mười lần, bảo tàng nếu dễ tìm thấy như vậy thì sớm đã có người phát hiện, làm gì ẩn giấu hơn trăm năm.