Sau khi Mạc Dương đi, Lục Khinh Lan một mình ngồi bên cửa sổ, nghĩ đến ánh mắt tính toán của anh ta, mặc dù chỉ chợt lóe qua, nhưng vẫn khiến trong lòng cô cảm thấy bất an. Sốt ruột lấy điện thoại di động ra, gọi cho Diệp Đình Thâm, nhưng đã tắt máy.
Suy nghĩ một chút, lại gọi cho Cố Lăng Tu, vậy mà cũng tắt máy.
Lục Khinh Lan có chút hoảng hốt, lỡ như những gì Mạc Dương nói là thật, những người có thể giúp cô nghĩ biện pháp cũng không ở bên cạnh, phải làm sao bây giờ?
Nôn nóng lướt lướt điện thoại, mới phát hiện mình đã bỏ lỡ một tin nhắn văn bản.
Mở ra, lại là là Giang Nhiễm Nhiễm:
Ha ha ha, nữ nhân thân yêu chết tiệt, chuyến bay từ Hồng Kông về của ta khoảng hai giờ nữa là tới. Mau tới đón ta, không cho phép không tới! Hừ hừ!
Hiển thị thời gian là nửa giờ trước.
Lục Khinh Lan đột nhiên đứng lên, xách túi xách chạy bay ra ngoài.
* * *
Thành phố A, sân bay.
Cơ hồ cách mấy giây, Lục Khinh Lan lại xem đồng hồ một lần, hiện tại cô mới thấy, thì ra nửa giờ này lại có thể dài đằng đẵng như vậy! Thật giống như đi trong sa mạc, không nhìn thấy loại dày vò phía trước là gì.
Cô ấy nghĩ hết lần này đến lần khác, cô có nên đem chuyện kia nói với Giang Nhiễm Nhiễm không? Nói thế nào mới là tốt đây? Trong khi cô đang rối rắm không biết đánh tới lui bao nhiêu vòng, bóng dáng Giang Nhiễm Nhiễm rốt cục xuất hiện trong tầm mắt.
Bộ váy dài mới nhất của Chanel, quàng thêm khăn choàng, bổ sung cho nhau, càng làm nổi bật Giang Nhiễm Nhiễm, cô ấy hoàn toàn không khác gì một nữ thần phiêu diêu!
Ánh mắt Lục Khinh Lan sáng lên, trong lòng bất an tạm thời bị mừng rỡ lâu ngày chưa gặp mặt, chạy ùn tới, lập tức vẩy vẩy cánh tay:
"Nhiễm nhiễm, bên này!"
Giang Nhiễm Nhiễm nghe thấy tiếng cô, liền chạy tới, ôm lấy bả vai cô, nhíu mày cười nói:
"Chậc chậc, vậy mà nàng chịu tới đón ta nha! Chờ lâu rồi hả? Đến đây, để tỷ tỷ nhìn nàng xem, có nhớ ta không?" – Vừa nói, Giang Nhiễm Nhiễm vừa nâng cằm Lục Khinh Lan lên, "Cười với tỷ tỷ một cái nào?"
Lục Khinh Lan im lặng không nói gì, làm bộ gạt tay Giang Nhiễm Nhiễm ra. Cái gì mà Nữ thần phiêu diêu, cái gì mà cao quý, ở trước mặt mình, Giang Nhiễm Nhiễm căn bản đều bị mất hết hình tượng.
"Sao lại về một mình vậy?" - Lục Khinh Lan nhìn phía sau, không thấy trợ lý Chu Chu, cô nghi hoặc hỏi: "Không phải là đang ở Pháp sao? Sao lại bay về từ Hồng Kông?"
"Phiên diễn xuất của ta đã xong rồi, nên trở về trước." - Giang Nhiễm Nhiễm lôi kéo cô đi về phía trước, một giây sau, hóa thân thành tiểu nữ nhân ôn nhu, dịu dàng, nói:
"Hôm nay là sinh nhật của Ngạn Thần! Ta ghé Hồng Kông mua quà cho anh ấy! Anh ấy vẫn muốn được tặng quà, cho nên ta định cho anh ấy một bất ngờ!"
Lữ Ngạn Thần? Sinh nhật?
Lục Khinh Lan sửng sốt, bỗng dưng dừng bước, lời Mạc Dương nói trong quán cà phê lại xuất hiện. Lục Khinh Lan hơi cắn môi, ra vẻ tùy ý hỏi:
"À, vậy anh ta cũng đến đón nàng sao? Có quà chắc chắn sẽ ngạc nhiên lắm đây?"
"Anh ấy bảo hôm nay phải quay quảng cáo, tối nay mới gọi điện lại cho t."
"Ồ, vậy à." – Lục Khinh Lan bắt đầu thấy rối bời.
"Còn cưng? Sao thần sắc có vẻ không tốt vậy?" - Giang Nhiễm Nhiễm dừng lại, hồ nghi nhìn trêи mặt Lục Khinh Lan, cuối cùng kết luận: "Lục Khinh Lan, nàng có việc gì giấu ta đúng không? Nàng giấu ai, qua mặt ai cũng được, nhưng không giấu được ánh mắt của tỷ tỷ đây đâu. Mau nói ra xem!"
Nghe vậy, Lục Khinh Lan ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn cô, trong lòng lại trăm ngàn lần luân chuyển, cuối cùng thầm than một hơi:
"Chúng ta trở về rồi nói đi, nơi này nhiều người."
Thấy Lục Khinh Lan thu hồi khuôn mặt tươi cười, mặc dù trong lòng có nghi vấn, Giang Nhiễm Nhiễm vẫn nghe lời gật đầu:
"Được, vậy đi đến chỗ ta đi."
"Ừm, được. Đi thôi." - Lục Khinh Lan kéo cánh tay Giang Nhiễm Nhiễm, muốn dùng hết sức lựng, đu bám lên cánh tay đó của cô ấy.
Trong lòng Lục Khinh Lan thầm nghĩ, lời nói của Mạc Dương không thể hoàn toàn tin tưởng. Nhưng cũng không thể không chuẩn bị gì, nếu như chuyện đó là thật, vậy thì..
Nhưng, khi Lục Khinh Lan còn chưa nghĩ xong, bỗng nhiên có một đám người chen chúc xông lên, vây quanh hai người bọn họ!
"Nhiễm Nhiễm, nghe nói chị vẫn đang quay phim ở Pháp, đột nhiên trở về có phải vì Lữ Ngạn Thần không?"
"Nhiễm Nhiễm, chuyện Lữ Ngạn Thần ngoại tình, chị nghĩ thế nào? Có phải do chị quá hung hăng không?"
"Có tin tức nói rằng, lúc ấy chị can thiệp vào chuyện tình cảm riêng của Lữ Ngạn Thần, có phải vậy không?"
"Có thể trả lời một chút không? Nhiễm Nhiễm, bên này.."
"..."
Tách tách.. tách tách..
Tiếng máy ảnh bấm liên tục vang lên, làm cho đầu óc hai người trở nên ù ù. Cảm giác được thân thể Giang Nhiễm Nhiễm hơi run lên, Lục Khinh Lan vội vàng che lấy cô, sợ cô chuyện gì.
Trong lòng suy tư một chút, Lục Khinh Lan rất nhanh đã có tính toán. Chu Chu không có ở đây, cô phải tỉnh táo lên mới được.
Nhưng không ngờ, cô mới ngẩng đầu chuẩn bị mở miệng, lại có mấy phóng viên không biết từ đâu xuất hiện vây quanh, chủ đề lại chĩa mũi về mình.
Giống như lần đó, chuyện đột xuất ở bãi đổ xe vậy.
"Cô chính là Lục Khinh Lan, Lục tiểu thư phải không? Trước đó có tin đồn chị đã xen vào chuyện tình cảm của người mẫu Thẩm Bội Bội và bạn trai cô ấy, hiện tại cô vì yêu sinh hận mà từ bỏ chức vị Phó chủ biên ở Kuiyu mà chạy đến giải thưởng Thuỵ Thượng Chi Vận, mong sớm trở lại trả thù, có phải là thật không?"
"Lục tiểu thư, là vì thực lực của cô không đủ hay là cô không muốn tình cũ có cơ hội đoạt giải nên cô mới làm thế?"
"Lục tiểu thư, xin hỏi cô và tổng giám đốc Tô của tập đoàn Tô thị có quan hệ gì?"
Kinh ngạc lúc đầu đã bị khϊế͙p͙ sợ thay thế, nhiều vấn đề một lúc không thể giải thích được cùng nhau đánh tới, tâm tình Lục Khinh Lan bị đánh xuống đáy cốc, từng trận lãnh ý cũng từ đáy lòng nhảy ra.
Quả nhiên không khác nào, là thủ đoạn của Mạc Dương - Thẩm Bội Bội!
Lục Khinh Lan đang lúc hoảng hốt, bỗng nhiên lấy lại được bình tĩnh, đem Giang Nhiễm Nhiễm che giấu sau lưng.
"Nhiễm Nhiễm!"
* * *
Cùng lúc đó, phía bên kia sân bay.
Diệp Đình Thâm và Cố Lăng Tu, hai người họ cùng nhau xuất hiện ở cửa ra vào, Từ Thừa cũng đang đứng bên cạnh, đi sát đằng sau.
"Diệp hồ ly, tại sao không cho tôi ra gặp? Anh biết rõ tôi suốt đêm chạy tới đây, chính là vì.."
"Cố Lăng Tu!" – Diệp Đình Thâm đột nhiên dừng bước, sắc mặt không chút tươi cười.
Xoay người, đôi mắt đen nhánh chứa đựng thần sắc phức tạp, nói tiếp:
"Gặp thì có thể thế nào? Bản thân tự mình lưu đày, chạy trốn bốn năm trước, chuyện cũ không thể buông xuống, hiện tại thế nào? Huống chi, chuyện quá khứ của cậu, người liên quan nhiều nhất chính là Thẩm Tuỳ kia!"
Câu cuối cùng giống như cán búa nặng nề, đánh vào ngực Cố Lăng Tu, hết lần này tới lần khác, cậu ta chỉ có thể bất lực, thấp giọng kêu một tiếng: "Tứ ca.."