"Gọi tôi Tứ ca cũng vô dụng thôi!" – Diệp Đình Thâm không chút do dự, cắt ngang, ném qua một câu, "Nếu không muốn làm rõ mọi chuyện, lúc trước trở về làm gì?"
"Nếu như tôi không suy nghĩ rõ ràng, lúc ấy tôi đã không trở về." - Lần đầu tiên Cố Lăng Tu cảm thấy mình không ngẩng đầu lên được trước mặt Diệp Đình Thâm, ngay cả những lời nói ra, cũng không có cơ sở như vậy: "Tứ ca, tôi sai rồi."
"Aizz!" - Diệp Đình Thâm không để lộ hỉ nộ, lần đầu tiên thở dài, ngẩng đầu lên, vừa chuẩn bị an ủi cậu ta, lại thấy khóe mắt chạm đến người kia đứng đó không xa, đồng tử co rút một trận.
Đó là..
"Khinh Lan!"
Anh lập tức bước nhanh về phía trước.
Cố Lăng Tu cũng nhìn thấy Lục Khinh Lan đang bị đám phóng viên vây chặt bên trong, sắc mặt cũng trầm xuống, buông hết chuyện cũ trong lòng, chạy vội theo Diệp Đình Thâm.
Trong đám người, Lục Khinh Lan và Giang Nhiễm Nhiễm nắm tay nhau, đi về phía trước, mỗi một bước, đều bị đám phóng phiên vây lấy, giữ chặt không chịu buông lỏng.
Động tĩnh lớn như vậy tự nhiên dẫn tới không ít người qua đường dừng lại vây xem.
Lục Khinh Lan tuy tức giận, nhưng không thể phát tác, dù sao lúc này cô và Giang Nhiễm Nhiễm đều giống như bị trói lại với nhau.
Không biết đám phóng viên này sẽ viết bài thế nào. Nhưng cả hai cùng bị bao vây một lúc, chắc chắn sẽ không thoát khỏi thị phi.
Đè nén cơn giận, ngay tại lúc kiên nhẫn của cô sắp hết, ánh mắt liếc qua một cái, vội nhìn thấy thân ảnh đã mấy ngày không gặp của Diệp Đình Thâm, đang tự mình đi tới chỗ cô!
Lục Khinh Lan lập tức có chút ngây ngẩn, cả người cô ngơ ngác, đứng đó không có phản ứng. Toàn bộ tầm mắt đều dính vào người anh, mím môi nhíu mày, trong mắt tràn đầy lo lắng.
Cô nhìn anh, giống như Tiên Quân không hề tức giận, vô cùng vương giả, đang ngự kiếm bay đến, đưa tay cứu vớt cô ra khỏi biển lửa.
Giờ khắc này, trong mắt họ chỉ nhìn thấy nhau.
"Khinh Lan!" - Diệp Đình Thâm đưa tay đẩy đám người kia ra, kéo bàn tay nhỏ bé của cô vào lòng bàn tay mình, truyền hơi ấm đến cho cô.
"Đình Thâm." - Lục Khinh Lan thấp giọng đáp, ngẩng đầu cười với anh: "Anh tới rồi."
Diệp Đình Thâm gật đầu, chuẩn bị dẫn cô ra ngoài trước.
Ánh mắt liếc mắt một cái, liền nhìn thấy bàn tay cô và Giang Nhiễm Nhiễm đang nắm chặt, trong lòng suy nghĩ một chút, hơi nghiêng, đầu hướng Cố Lăng Tu đang theo sát phía sau, nháy mắt một cái.
Hai người là huynh đệ, làm việc với nhau hoàn toàn ăn ý.
Cố Lăng Tu hiểu được vấn đề, trịnh trọng gật đầu, lập tức nhếch miệng cười, nhanh chóng đi tới bên cạnh Giang Nhiễm Nhiễm, cánh tay anh ấy đặt trêи vai cô, tỏ vẻ vô cùng thân mật.
Lục Khinh Lan còn đang nghi hoặc, vừa định lên tiếng, lại thấy các phóng viên đột nhiên hưng phấn, điên cuồng, ai nấy đều kinh hô:
"A, là Cố Lăng Tu, cố đạo diễn!"
"Giao cho Cố Lăng Tu đi, cậu ta sẽ xử lý tốt." - Cúi đầu, Diệp Đình Thâm nhẹ nhàng nói bên tai Lục Khinh Lan: "Yên tâm, chúng ta cùng bọn họ tách ra, tối nay sẽ gặp lại."
Thanh âm trầm thấp như mang theo ma lực, khiến Lục Khinh Lan lập tức yên tâm, ngoan ngoãn tùy ý để anh cầm tay mình dắt ra khỏi sân bay.
Trước khi xoay người, Diệp Đình Thâm nhanh chóng nhìn lướt qua đám phóng viên, nhíu mày, đều thấy toàn mấy gương mặt lần trước.
Từ Thừa hiểu ý:
"Thị trưởng yên tâm, tôi sẽ đi xử lý."
Chiếc xe volkswagen trong gara giao lại cho Diệp Đình Thâm, cũng may ở đây hiện tại chưa có phóng viên xuất hiện.
Mở cửa, lên xe, thắt dây an toàn, khởi động.
Diệp Đình Thâm cũng không lái xe về phía nhà mình, mà là lên cao, một đường lái đến Viên Khu, bảy vòng, tám vòng, sau đó dừng lại trước một câu lạc bộ cao cấp.
"Khinh Lan, chúng ta xuống xe, ở đây chờ bọn họ."
Đổ xe xong, Diệp Đình thâm theo thói quen sờ sờ tóc cô, an ủi nói:
"Không cần lo lắng! Cố Lăng Tu ra mặt rất thích hợp, sẽ không có vấn đề gì."
"Ừm.." – Lục Khinh Lan ngượng ngùng cúi đầu, tháo dây an toàn, bước ra khỏi xe.
"Nơi này là?" - Lục Khinh Lan có chút kinh ngạc, khi còn là là phó chủ biên của Kuiyu, cô thường xuyên gặp gỡ những người có địa vị nhất định để phối hợp phỏng vấn, những nơi cao cấp cũng thường xuyên lui tới, nhưng không hề biết phía sau còn có một khu Đạo Viên như vậy.
Bên ngoài, nhưng lại xa hoa, sang trọng, càng giống như một biểu trưng cho thân phận vậy. Ôm lấy bả vai cô, Diệp Đình Thâm khẽ cười:
"Trêи danh nghĩa là Cố Lăng Tu mở."
Lục Khinh Lan hiểu ý nụ cười của anh.
"Chúng ta đi vào đi."
Vào trong, mọi thứ đều được trang hoàng rất sang trọng. Một tiểu thư trang nhã đứng ở cửa cũng hòa nhã lễ độ, âm thanh nhiệt tình nhưng không quá lố, làm cho người ta cảm thấy rất thoải mái.
Quản lý đại sảnh đúng lúc bước tới nghênh đón, lễ phép bày ra một cử chỉ:
"Diệp thiếu gia, phòng đã dọn dẹp xong, ngài yên tâm."
Diệp Đình Thâm gật đầu, đơn giản nói một chữ: "Ừm."
Đi theo bước chân của quản lý đại sảnh, hai người đi vào tầng hai, vào một gian phòng riêng, lịch sự tao nhã.
Mới ngồi xuống, đã có người đưa trà tới.
Lúc này Lục Khinh Lan cũng không có tâm tư uống trà, ánh mắt vẫn nhìn xuống lầu.
Vị trí căn phòng này vô cùng tuyệt vời, cửa sổ có thể nhìn thấy rõ tình hình bên dưới.
Ước chừng khoảng bốn mươi mấy phút, bóng dáng quen thuộc rốt cục xuất hiện.
"Nhiễm Nhiễm!"