"..."
"Diệp.. Diệp Đình Thâm!" - Lục Khinh Lan không thể tưởng tượng, nổi trừng mắt nhìn anh, nửa ngày mới dám nói một câu: "Không phải nói ngủ sao?"
"Đúng vậy." - Đưa tay giúp cô sửa lại mớ tóc rối ngang trán, sau đó ngón tay lướt qua đôi môi đỏ đầy đặn của cô, Diệp Đình thâm thấp giọng cười nói: "Đi ngủ ah! Chúng ta cùng nhau 'đi ngủ'."
Lục Khinh Lan ảo não không thôi, thốt lên:
"Cầm thú! Diệp hồ ly!"
Diệp Đình Thâm không những không giận mà con bật cười, thậm chí còn vô cùng cao hứng vì cô gọi anh như thế:
"A! Nếu đã gọi anh như vậy, anh sẽ làm y như vậy mới được?"
Diệp Đình Thâm cẩn thận từng li từng tí, gọi tên cô từng đợt từng đợt:
"Khinh Lan, Khinh Lan.."
Hô hấp bình phục, khí lực cũng khôi phục, Diệp Đình Thâm lúc này mới ôm nha đầu ngốc nghếch đang thẹn thùng đi vào toilet, cẩn thận rửa sạch sẽ cho cô.
Lúc Lục Khinh Lan cả người đang chua xót nằm trêи giường, Diệp Đình Thâm tiến đến ôm chặt cô vào lòng, thủ pháp thành thạo xoa bóp cho cô.
"Khinh Lan." – Anh kêu lên.
Lục Khinh Lan hừ hừ hai tiếng, quyết định giả chết không để ý đến, ai bảo vừa rồi anh lại như vậy! Sớm biết cô sẽ như thế, Diệp Đình Thâm chỉ buồn bực cười thành tiếng, bất đắc dĩ xoa xoa tóc cô:
"Hai ngày sau anh phải đi tỉnh họp, lúc không có anh ở đây, em cứ về nhà mẹ ăn cơm, hoặc tìm Cố Lăng Tu đi cùng, được không?"
"Đừng chỉ lo chuẩn bị cho tác phẩm, từ từ thong thả mà làm, biết không?"
"Một khi có chuyện gì xảy ra, phải lập tức gọi điện thoại cho Cố Lăng Tu, cậu ta sẽ giúp em giải quyết."
"Còn nữa, ban đêm đi ngủ, nhớ đóng cửa sổ, khóa kỹ."
Lục Khinh Lan tuy rằng không nói gì, nhưng vẫn dựng lỗ tai nghiêm túc lắng nghe. Không ngờ tiểu thúc thúc cũng có lúc nói nhiều như vậy, cuối cùng không nhịn được cười khục khặc một tiếng.
"Cười cái gì?" – Diệp Đình Thâm nhíu mày hỏi.
Lục Khinh Lan lập tức nín cười, vô cùng đứng đắn, nói:
"Ây, không, em không có cười Diệp Đình Thâm anh đâu!"
"Đình Thâm, gọi anh là Đình Thâm."
"Hửm?" - Lục Khinh Lan lập tức không theo đuổi theo suy nghĩ nhảy vọt của anh.
Diệp Đình Thâm bĩu môi, không khác nào một đứa trẻ, có chút bất mãn:
"Anh nhiều lần nghe thấy tiểu nha đầu trong văn phòng chỗ anh gọi điện cho bạn trai, đều không gọi đầy đủ họ tên! Em không thấy gọi 'Diệp Đình Thâm' hơi xa cách sao?"
Lục Khinh Lan không nhìn thấy nét mặt anh, nghe vậy âm thầm oán giận, lúc trước là ai bảo mình nhất định phải anh là Diệp Đình Thâm?
Có trời mới biết, cô từ nhỏ đến lớn luôn gọi tiểu thúc thúc bằng Diệp Đình Thâm, ít nhiều cũng tạo thành hình tượng trong lòng, hiện tại lại muốn đổi thành Đình Thâm?
Bất quá, Đình Thâm, Đình Thâm, quá thâm sâu..
Lục Khinh Lan bỗng nhiên nghĩ đến câu nói của Giang Nhiễm Nhiễm: 'Ah! Quá thâm sâu?'
Aizzz, nàng ấy không phải nói muốn trở về cùng đi ăn cơm sao? Lâu lắm rồi không có tin tức gì? Không được, ngày mai phải gọi cho cô nàng mới được.
Diệp Đình Thâm vẫn đang chờ câu trả lời của cô, vừa thăm dò, lại thấy cô thất thần, lập tức xoay người, đè cô nằm dưới, nói:
"Còn sức suy nghĩ đến chuyện khác, hay là.."
"Ây ây ây.."
* * *
Ngày hôm sau khi tỉnh lại, Diệp Đình Thâm đã không còn ở đây, trêи bàn, bữa sáng đã được chuẩn bị sẵn.
Giật giật thân thể vẫn đau nhức, Lục Khinh Lan hung hăng trừng mắt nhìn bữa sáng, giống như đang nhìn Diệp Đình Thâm vậy.
Rửa mặt, ăn sáng, bật máy tính.
Trước hết, Lục Khinh Lan dành chút thời gian xem xét kỹ trang web chính thức mới của Thụy Thượng, cũng như yêu cầu dự thi, sau đó ổn định tinh thần chuẩn bị lên kế hoạch thiết kế tác phẩm.
Bởi vì lúc trước cô đã từng chuẩn bị qua rất nhiều, cho nên lần này Lục Khinh Lan cũng không tốn quá nhiều sức lực, chỉ là đem tác phẩm ban đầu sửa chữa lại, từng chút từng chút một.
Đợi đến khi cô làm xong, đang chuẩn bị duỗi người một cái, điện thoại trong nhà bỗng nhiên vang lên.
Hả? Ai lại gọi đến?
Lục Khinh Lan nghi ngờ, trả lời điện thoại:
"Alo, xin chào, cho hỏi ai vậy?"
Đợi mấy giây, đầu điện thoại bên kia vẫn không có tiếng động.
"Alo?"
Cầm điện thoại, Lục Khinh Lan bỗng nhiên nhớ tới buổi sáng hôm đó, cô cầm nhầm, nhận cuộc gọi từ điện thoại của Diệp Đình Thâm, không khác gì tình huống này.
Nghĩ đến đây, cô thăm dò hỏi:
"Tìm Diệp Đình Thâm sao?"
Đầu dây bên kia rõ ràng sửng sốt, lập tức gật đầu, cười nói:
"À, đúng. Đình Thâm có ở đó không? Phiền cô có thể gọi anh ấy nghe điện thoại không? Tôi gọi số di động của anh ấy không được.."
Đình Thâm.. Đình Thâm..
Lục Khinh Lan chỉ cảm thấy ngực hơi nghẹn ngào, buồn bực không nói nên lời.
Cô ta là ai? Vì sao lại gọi anh là Đình Thâm? Còn biết được số điện thoại nhà riêng của anh?
Hàng loạt nghi vấn trong nháy mắt hiện ra, Lục Khinh Lan mở miệng muốn hỏi, nhưng cũng không biết nói cái gì.
"Nếu Đình Thâm không có ở đó, vậy thì thôi. Xin lỗi đã làm phiền cô."
Tút.. tút.. tút..
Điện thoại đã bị ngắt.
Đầu óc Lục Khinh Lan có chút hỗn loạn.
Sau đó, chuông cửa đột nhiên reo lên.