Là anh ta?
Người đàn ông quốc dân!
Đường Hạ Nghiên sững sờ, vừa định nói cái gì, người trước mắt liếc tới một cái làm cho trong lòng cô ta dâng lên một cỗ lạnh lẽo, tiếp theo, không cảm xúc, dứt khoát, cương nghị, càng làm cho lông tơ của Đường Hạ Nghiên phải dựng đứng lên.
"Tôi không đánh phụ nữ. Cút đi!" – Dứt lời, Diệp Đình Thâm cũng không nhìn cô ta một chút, ôm Lục Khinh Lan rời đi.
Trêи thực tế, ngoại trừ Lục Khinh Lan, trong mắt anh không bao giờ nhìn tới những người phụ nữ khác. Đường Hạ Nghiên ở phía sau bọn họ, đôi mắt trợn lên, muốn rớt ra ngoài.
Lục Khinh Lan, cô chờ đó! Tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô đâu! Hừ!
"Sao anh lại tới đây?"
Nhìn Diệp Đình Thâm khom lưng thắt dây an toàn cho mình, trong lòng Lục Khinh Lan dâng lên một đợt sóng ngọt ngào, nghĩ đến vừa rồi anh còn kịp thời xuất hiện, cảnh cáo Đường Hạ Nghiên, dọa cô ta một trận hoảng hốt.
"Nghĩ gì vậy?" - Diệp Đình Thâm thẳng người, trở về thắt dây an toàn của mình, nhìn thấy tiểu nha đầu thất thần, nhịn không được, đưa tay sờ sờ mũi cô, trêu ghẹo nói:
"Hoàn hồn! Anh đang ở bên cạnh em đây, không cần nghĩ đến anh mà ngẩn người ra."
Giọng nói vừa dứt, hai má Lục Khinh Lan ửng đỏ.
"Sao? Bị anh nói trúng tim đen?" - Thấy vậy, Diệp Đình Thâm cố ý xích lại gần cô, ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua mặt cô, cuối cùng dừng ở bên tai cô, lưu luyến không rời:
"Anh cũng rất muốn, Khinh Lan.."
Hơi thở ấm áp tỏa lên mặt, ấm áp, hơi ngứa ngáy, nhưng động tác này của anh càng làm cho cô thêm thẹn thùng.
"Diệp Đình Thâm.. Chúng ta đi thôi." – Lướt mắt qua, cũng thấy rõ hai người bọn họ đang còn ở trêи đường, ít nhiều cũng có người qua lại, lỡ bị người khác nhìn thấy thì sao?
Biết cô đang ngượng ngùng, Diệp Đình Thâm cười nhạo một tiếng, sờ sờ tóc cô, cưng chiều nói:
"Được thôi, chúng ta về nhà." Liếc nhìn, thấy cô đang lật qua những thứ trong thùng carton. "Có bị rơi lại thứ gì không?"
Lục Khinh Lan trừng mắt nhìn anh:
"Hừ hừ, em không bất cẩn vậy đâu!"
Diệp Đình thâm bật cười:
"Được được được, là anh quên trước quên sau, được chưa? Mọi việc đều đã xử lý xong?"
"Ừm." - Lúc này Lục Khinh Lan mới gật gật đầu, biết anh hỏi đến chuyện từ chức, tâm tình vốn còn có chút thương cảm, nhưng thoáng cái đã biến mất.
Khóe miệng chợt nhếch lên, Lục Khinh Lan chọc chọc vào cánh tay anh:
"Ai nha, bây giờ em trở thành người thất nghiệp rồi, anh nuôi nổi em không đây?"
"Em đoán xem?" - Diệp Đình Thâm ném cái biểu tình 'biết rồi còn hỏi', thâm tình nói, "Khinh Lan, anh muốn nuôi em cả cuộc đời!"
"Nói cảm động như vậy làm gì chứ.."
Nghe lời này của anh, khuôn mặt già nua không tranh không giành, lại đỏ lên, Lục Khinh Lan vội vàng liếc sang một bên, không cho anh nhìn thấy, liền vội vàng chuyển đề tài:
"À! Đúng rồi! Chúng ta có thể tham gia Thụy Thượng Chi Vận thêm lần nữa.."
Vừa lúc đến đèn đỏ, Diệp Đình Thâm nghiêng người, nhìn thần thái của cô khi nói đến Thụy Thượng Chi Vận, phấn chấn vô cùng. Thấy cô vui vẻ như vậy, trong lòng anh cũng rung động theo.
"Hể? Sao anh không ngạc nhiên gì hết vậy?" - Quay đầu lại, Lục Khinh Lan nhìn vào mắt anh, "Chẳng lẽ anh đã biết trước rồi?"
Không đợi anh trả lời, Lục Khinh Lan lại hồ nghi:
"Diệp Đình Thâm, sẽ không phải là anh.."
Diệp Đình thâm bật cười lắc đầu:
"Không phải. Những thứ này cũng không quan trọng! Lục Khinh Lan, quan trọng là điều em thích làm, anh sẽ luôn luôn ủng hộ em."
"Ừm, được, cám ơn."
Về đến nhà ăn cơm xong, Lục Khinh Lan liền không thể chờ đợi được, mở máy tính ra, tìm tới trang web chính thức mới của Thụy Thượng, thấy tin tức về Thuỵ Thượng Chi Vận đã được đăng trêи trang chủ, trong lòng cô lúc này mới thật sự buông lỏng.
Chuyện này cuối cùng cũng được xác định.
Bất quá, không nghĩ tới chính là, còn chưa đợi cô tiêu hóa hoàn toàn thì một cân tin tức khác lại được công bố.
Tạp chí Thụy Thượng sắp về trong nước công tác, ngay tại thành phố A, hơn nữa Thuỵ Thượng Chi Vận tổ chức lần này chính là vì nhân tài mà tuyển chọn.
Thuỵ Thượng, được một người Trung Quốc – Hướng Bắc Dương, thành lập tại Pháp. Tập trung vào lĩnh vực thời trang, vẻ đẹp thời thượng, cùng chất lượng cuộc sống của các tạp chí phụ nữ, các thương hiệu hàng đầu quốc tế về thời trang.
Nhưng không biết vì sao, trước nay vẫn không mở trụ sở trong nước.
Nhưng hiện tại, Thuỵ Thượng lại về xây dựng ở thành phố A, còn chiêu mộ nhân tài.
Chuyện này có nghĩa là Lục Khinh Lan đang có thêm cơ hội, không chỉ là giải thưởng Thụy Thượng Chi Vận, mà còn có nỗ lực tranh thủ tiến làm việc tại Thuỵ Thượng.
Lục Khinh Lan quả thực không thể tin, nhìn kỹ lại hết lần này đến lần khác. Cho đến khi tin nhắn của Thái Tiêu Á gửi tới, cũng thông báo chuyện này cho cô, cô mới dám cắn góc chăn, hưng phấn lăn lộn trêи giường.
Cô thực sự rất vui vẻ!
Lăn gần mười phút, Lục Khinh Lan mới ngồi dậy, buồn cười nghĩ đến hành vi ngốc nghếch của mình, lúc này mới cầm quần áo đi vào phòng tắm tắm rửa.
Thế nhưng, ai có thể cho cô biết là cô đã tắm xong rồi không..
Giương mắt nhìn lại, Diệp Đình Thâm vẫn đang nằm ở đầu giường, trong tay tùy ý cầm quyển tạp chí, lật qua lật lại.
Anh cũng vừa tắm xong, người còn chưa lau khô hoàn toàn, Lục Khinh Lan nhìn thấy trêи lồng ngực anh còn vương lại vài giọt nước, thân thể lộ ra vẻ gợi cảm đặc biệt lóng lánh, giống như đang mời gọi cô 'mau tới đây, mau tới đây'.. Lục Khinh Lan lập tức đỏ mặt, máu mũi sắp phun ra.
Mẹ kiếp, anh ấy gợi cảm như vậy làm gì chứ?
Ngơ ngác ngây ngốc tại chỗ, cô không biết nên tiếng lên hay là lui đi trốn chỗ nào?
Diệp Đình Thâm đã sớm nhìn thấy bóng dáng xuất hiện ở cửa, thấy cô chậm chạp không đi tới, không khỏi nở nụ cười.
Buông tạp chí xuống, Diệp Đình Thâm vẫy vẫy tay với cô, lại cố ý hạ thấp giọng:
"Khinh Lan, lại đây."
Lục Khinh Lan nghe được giọng mình nuốt nước miếng "ực ực", anh anh anh ấy, đang gọi mình qua?
Cô đang do dự xem có nên đi qua không, thì Diệp Đình Thâm lại mở miệng, có vẻ vô cùng kiên nhẫn, nắm chặt phần thắng trong tay:
"Lại đây."
"Hay, hôm nay em muốn ngủ ở cửa?" - Nhìn bộ dáng đỏ mặt của cô, Diệp Đình Thâm hao tổn tâm sức, nhịn không được bật cười thành tiếng.
Ây, trêu chọc tiểu nha đầu của anh thật dễ bị gây nghiện!
"Không phải nói mệt sao? Còn không tranh thủ thời gian đi ngủ? Ngày mai dậy sớm để chuẩn bị cho tác phẩm dự thi a?"
Lục Khinh Lan suy nghĩ một chút, cũng đúng. Lúc này mới chậm rãi đi về phía bên giường.
Tuy nhiên, thời điểm tiếp theo, một cơn lốc xoáy quay cuồng xông lên.
Lúc kịp phản ứng lại, thì đã thấy mình nằm trêи giường!