"Mạc Dương!"
Thẩm Bội Bội nhìn thấy Mạc Dương từ bên kia đi tới, trong bụng mừng rỡ, khiêu khích nhìn Lục Khinh Lan một cái, giống như có thêm động lực.
"Bội Bội, em không sao chứ?" – Mạc Dương nắm tay cô ta, nhìn từ trêи xuống xem xét một chút, nóng nảy hỏi, "Sao vậy? Nói cho anh biết đi!"
Thẩm Bội Bội vừa rồi còn vênh váo hung hăng, bây giờ đã bày ra khuôn mặt tội nghiệp ghê gớm, trong mắt nhìn qua Lục Khinh Lan có dụng ý, lại không nói ra lời nào.
Mạc Dương lập tức nổi giận, nhìn về Lục Khinh Lan, chất vấn:
"Lục Khinh Lan, cô hại Bội Bội chưa đủ ah? Đừng hϊế͙p͙ người quá đáng!"
Từ lúc Mạc Dương xuất hiện, Lục Khinh Lan liền biết Thẩm Bội Bội kia không hề thay đổi, vẫn như trước đây, làm chuyện gì cũng không cần suy nghĩ.
Cô cười lạnh, cao ngạo hất cằm, hỏi lại:
"Tôi hϊế͙p͙ người quá đáng? Mạc Dương, anh đừng nhìn vẻ mặt kia mà định tội người khác."
"Cô muốn làm gì?" – Mạc Dương cau mày, đè xuống cơn tức giận, anh ghét nhất vẻ mặt này của Lục Khinh Lan, tự dưng làm cho người khác thấy tự ti. Bộ dạng đó, giống như đang dìm bản thân không ngóc đầu lên nổi.
Anh ta không dám đối diện với cô.
"Muốn làm gì?" – Lục Khinh Lan cảm thấy buồn cười cực kỳ, ánh mắt nhìn lượt qua hai người kia, nói tiếp:
"Câu này tôi nên hỏi các người mới đúng a. Cứ liên tục muốn gây phiền phức cho tôi, các người muốn làm gì? Chứng minh rằng các người đạt được thành công sao? Hay chứng minh vợ chồng tình thâm, không ai chia rẽ được?"
"Nhưng Mạc Dương." – Lục Khinh Lan dừng lại mấy giây, "Nếu anh khăng khăng cho rằng tôi hϊế͙p͙ người quá đáng, thì tôi cũng không ngại hϊế͙p͙ người cho anh xem một lần."
"Cô!" – Thái dương Thẩm Bội Bội giật giật, cô ta suýt nữa bước về phía trước, nếu không có Mạc Dương kéo lại, tay phải nắm thành quyền, nhẫn nhịn, cuối cùng thốt lên mấy chữ:
"Lục Khinh Lan!"
Thẩm Bội Bội càng ngày càng phẫn nộ, còn Lục Khinh Lan vẫn giữ nguyên nụ cười tươi sáng:
"Còn việc gì sao?"
Vừa nói xong, cô có cảm giác, lâu ngày ở cạnh Diệp Đình Thâm, cô cũng thấy bản thân dần dần biến thành vô lại rồi..
Không phải sao, cô vừa nói xong, Thẩm Bội Bội còn chưa kịp chờ, cố làm thêm vẻ oan ức, nũng nịu:
"Mạc Dương, anh xem đi! Cô ấy coi thường chúng ta ah! Anh mau giúp em đi. Anh có phải là đàn ông không vậy? Trơ mắt để cô ta khi dễ vậy sao?"
Nhìn hai cánh môi giật giật của Mạc Dương, Lục Khinh Lan chợt nhớ lại bộ dáng lần trước của anh ta khi thấy Thẩm Bội Bội bị cô cho một cái tát, lộ vẻ khinh thường, nói:
"Cô cảm thấy kêu Mạc Dương đến giúp được cái gì? Làm chỗ cho cô dựa sao? Hay là muốn show ân ái trước mặt tôi để làm tôi khó chịu? Cô đánh giá cao Mạc Dương quá rồi."
Liếc mắt qua khuôn mặt xanh đen của hai người trước mặt, trong lòng Lục Khinh Lan cảm thấy mình có chút kɧօáϊ ý thắng lợi.
Cô cũng không phải Thánh Mẫu khoan dung độ lượng đi tha thứ cho hai kẻ đã phản bội mình, huống chi chuyện này cô không phải là người sai, ngược lại cảm thấy mình bị hai cái gai đó cắm trong da thịt.
Cô cũng không phải kẻ ngốc, tự nhiên đứng đó để cho bọn họ bắt nạt, làm trò cười cho thiên hạ. Nhưng hết lần này tới lần khác, bọn họ luôn muốn biến cô thành trò cười trong mắt người khác.
"Lục Khinh Lan!" – Mạc Dương nghiến răng, gọi ba chữ, từng chữ một rơi ra ngoài, không ai không biết được trong đó có bao nhiêu giận dữ, hận không thể xông tới bóp cổ Lục Khinh Lan.
Trong đầu Mạc Dương lúc này quanh quẩn một câu: Cô ấy đang cười mình! Cô ấy đang xem thường mình!
Lục Khinh Lan không thèm để ý tiếp đón ánh mắt muốn ăn thịt người của Mạc Dương, trong lòng cô cảm thấy tự chế giễu hay buồn bực.
Nhìn đi, đây là tính cách sâu thẳm nhất trong con người Mạc Dương a?
"Thật có lỗi, tôi còn có việc, làm phiền tránh ra dùm." – Lục Khinh Lan xem đồng hồ, mới phát hiện mình vừa bị lãng phí không ít thời gian.
Bị Lục Khinh Lan chọc tức hết câu này đến câu khác, Thẩm Bội Bội mặc kệ mọi thứ, oán hận nói:
"Lục Khinh Lan, cô muốn đi là đi sao? Cô nghĩ cô là ai?"
Dạng này là không nhìn vào thân phận mà hung hăng làm càn nè. Lục Khinh Lan sống trong nhà họ Lục hai mươi mấy năm, ngoại trừ thân phận là em gái nhà họ Lục ra, Thẩm Bội Bội đúng là tự mãn với bản thân cô ta.
Lục Khinh Lan định lên tiếng, bỗng nhiên một giọng nam quen thuộc vang lên.
"Lộn xộn cái gì?"
Là Thẩm Tuỳ. Người đi bên cạnh còn có Tưởng Thiên Lâm.
Lướt qua Lục Khinh Lan, Thẩm Tuỳ mặt không cảm xúc nhìn thoáng qua em gái mình, thấy ánh mắt cô ta không cam lòng bỏ qua, lúc này mới lạnh lùng nhìn Mạc Dương:
"Bội Bội bị xúc động, cậu cũng xúc động theo hả? Bị xúc động thì làm được cái gì?"
Mạc Dương bị nói đến mặt đỏ tận mang tai, xấu hổ giận dữ, không chịu nổi:
"Thẩm tổng, tôi.."
Còn chưa nói xong, đã bị Thẩm Tuỳ cắt lời: "Được rồi, lần sau không được tái phạm nữa."
Lục Khinh Lan không có tâm trạng đi quản chuyện nhà người khác, đôi mi thanh tú của cô nhăn nhăn, quyết định đi trước.
Nhưng cô cũng đoán không ra những người khác đang nghĩ gì.
Thẩm Tuỳ cất bước về phía trước, khoé môi mấp máp như có như không, trào phúng nói:
"Lục Khinh Lan, vội vã ra đi làm gì? Cứ như vậy mà rời Kuiyu sao?"
"Đúng vậy." – Lục Khinh Lan dứt khoát bình tĩnh ngẩng đầu, âm điệu lưu loát, "Không muốn ở đây thêm một giây nào, không muốn làm hỏng tâm tình của một số người. Câu trả lời này có làm anh hài lòng không, Thẩm tổng?"
Sự nhẫn nại của cô cũng có giới hạn. Thẩm Tuỳ không ngờ cô sẽ đáp trả như thế, nhất thời im lặng. Không lâu sau, anh ta bỗng nhiên nở nụ cười:
"Hừm, suýt nữa tôi quên chúc mừng cô, Thuỵ Thượng Chi vận sẽ mở lại đăng ký lần nữa, xem như cô lại có thêm cơ hội rồi."