Thiển Hôn Thâm Ái

Chương 88: Càng tránh, càng không thể né




Cúi đầu nhìn đồng hồ, Lục Khinh Lan cắn môi, giơ tay lên, cười cười:

"Các vị tiểu đồng bọn, thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, được làm cộng sự cùng nhau một thời gian lâu như vậy, cũng là duyên phận. Về sau, mỗi ngày đều không còn nhìn thấy những khuôn mặt đáng yêu của mọi người, chị sẽ nhớ mọi người lắm. Hãy làm tốt công việc của mình, rảnh rỗi có thể cùng nhau uống trà chiều, vẫn là chị mời nha!"

"Được, Lan tỷ! Chúng em cũng sẽ nhớ chị!"

"Ừm, được rồi. Cứ như vậy đi, chị đi trước đây, không cần tiễn đâu."

Làm việc tại Kuiyu lâu như vậy, ngoại trừ mấy người Thái Tiêu Á nói chuyện hợp ý ra, còn có vài tiểu nha đầu đồng nghiệp trong tổ, tình cảm đều rất tốt. Ở chung lâu ngày, làm sao không có tình cảm chứ.

Lục Khinh Lan kiên trì không cần bọn họ đưa tiễn, chình là vì sợ mình sẽ nhịn không được mà rơi nước mắt. Sửa soạn lại đồ đạc cá nhân một chút, Lục Khinh Lan ôm thùng carton chậm rãi đi trêи hành lang Tạp chí Kuiyu.

Tạm biệt, Kuiyu.

Cảm ơn vì đã cho tôi môi trường để phát triển, cảm ơn đã cho tôi ôm theo mộng tưởng mà bay lượn.

"Hừ, thật trùng hợp, người không muốn gặp lại đụng chạm nhiều lần. Thật sự là làm hỏng tâm tình tốt, cộng thêm xúi quẩy."

Cách đó vài bước, Thẩm Bội Bội vừa từ trong thang máy bước ra, ngẩng đầu liền nhìn thấy Lục Khinh Lan đang bưng thùng carton, lập tức giận dữ.

Lục Khinh Lan cũng không cam lòng, chịu yếu thế, khóe môi cong lên, lập tức hiện ra một nụ cười trào phúng, nói:

"Đúng vậy ah, thuốc cao da chó (đồ khoác lác, bịp bợm, giả trân) luôn luôn không vứt đi được."

"Cô!" - Thẩm Bội Bội không ngờ cô lại nói như vậy, lập tức bị nghẹn không mở miệng được, khớp tay nắm túi xách đều trắng bệt.

Nếu là trước đây, chắc chắn phải chửi lại vài câu rồi, sao cô có thể cho phép Lục Khinh Lan lớn lối với mình như vậy? Nhưng vừa nghĩ đến lời dặn dò của Thẩm Tùy, Thẩm Bội Bội nuốt khẩu khí xuống, cố gắng ép ra một nụ cười:

"Cô nói sao cũng được, tôi đều có thể thấu hiểu. Dù sao, có vài người bỏ lỡ hai lần Thụy Thượng Chi Vận, tâm tình có chút khó chịu, có thể thông cảm ah. Cô nói xem có đúng không, Lục Khinh Lan."

Lục Khinh Lan hơi cau mãy, không ngờ Thẩm Bội Bội lại không dùng lời ầm ĩ nữa, còn có thể trau chuốt muốn đả kϊƈɦ mình.

Suy nghĩ một chút, cô liền hiểu được.

Xem ra gần đây, lời đồn Thẩm Bội Bội khiêm tốn làm việc là thật, cũng khó trách, nếu không khiêm tốn một chút, thì sự can thiệp của Thẩm Tùy cộng thêm Thẩm Khánh Sơn kia cũng không có biện pháp cứu nổi ah.

"À, thật sự là khổ cực cho cô rồi. Vất vả lao tâm để ý chuyện của tôi như vậy." – Lục Khinh Lan cũng không quá nhẫn nại cùng cô ta diễn màn kịch này, trực tiếp hướng vào thang máy đi đến, "Phiền cô tránh qua một chút."

Nhưng cô đã đánh giá quá cao Thẩm Bội Bội rồi. Một giây trước còn đang liều mạng muốn trào phúng mình, một giây sau liền khôi phục bản tính.

Thẩm Bội Bội tiến lên ngăn cản cô, không để ý đến ánh mắt lén lút nhiều chuyện của người khác đang quét tới, nghiến răng nghiến lợi nói:

"Lục Khinh Lan! Cô đứng lại cho tôi! Tôi có nói là để cô đi không?"

"Thẩm Bội Bội, cô cho rằng cô là ai? Cô cản được tôi sao?" - Lục Khinh Lan cười lạnh, quả nhiên, bề ngoài Thẩm Bội Bội chứa được một chút khiêm tốn, nhưng đồ vật ăn sâu trong xương cốt vẫn không che giấu được.

Không chút khách khí, liếc cô ta một cái, Lục Khinh Lan tiếp tục nói:

"Cô cho rằng cô là hằng tinh (bất biến, vĩnh cửu) sao? Tất cả mọi người ai cũng phải xoay quanh cô sao? Thẩm Bội Bội, có phải cô đã đánh giá quá cao bản thân mình rồi không? Trước đó tôi đã nói rõ cho cô biết rồi mà, cô trong mắt tôi, sớm đã không còn gì nữa. Cô không cần phải cố gắng kiếm chuyện để tôi chú ý đến cô đâu. Đối với tôi, dù cô có xuất hiện trước mặt tôi hay không, cũng không có thiện cảm gì."

Vừa nói xong, trong lòng Lục Khinh Lan thoải mái hơn rất nhiều.

Ngược lại Thẩm Bội Bội, sắc mặt càng ngày càng kém, đen kịt trầm xuống, giống như một giây sau trời sẽ đổ mưa tầm tã vậy.

Nhưng cũng có liên quan gì Lục Khinh Lan!

Cả đời này, cô cũng không muốn có liên quan gì đến bọn họ nữa.

Lục Khinh Lan nhấc chân muốn đi, nhưng đột nhiên tay cô bị nắm lại. Cúi đầu nhìn, liền thấy tay Thẩm Bội Bội đang đặt lên trêи.

Nhíu mày, Lục Khinh Lan cố gắng đè nén lửa giận:

"Buông ra."

Nào ngờ, hôm nay Thẩm Bội Bội quái dị tới cực điểm. Chỉ thấy cô ta kéo da mặt, cười một cái, trong mắt không hề che giấu tính toán cùng khiêu khích:

"Lục Khinh Lan, không phải cô đã từ chức sao? Bên trong thùng carton kia là gì? Tôi làm sao biết được có phải cô lấy trộm tài liệu mật của Kuiyu hay không?"

Nói đến điều này, Lục Khinh Lan cảm thấy Thẩm Bội Bội buồn cười đến kỳ dị.

"Muốn xem đồ của tôi sao?" - Một tay gỡ tay Thẩm Bội Bội ra, Lục Khinh Lan ngay cả cười cũng lười biếng, nói:

"Thẩm Bội Bội, cô xem TV nhiều quá bị nhiễm hay sao? Đây không phải là đoàn làm phim, mau dẹp lòng đam mê diễn xuất của cô vào đi, tôi không giỡn với cô."

Cửa thang máy đối diện quầy lễ tân, lúc này những người yêu thích nhiều chuyện, đều đang đứng đó, ánh mắt giả vờ lơ đãng nhưng chốc chốc vẫn nhìn trộm sang.

Thẩm Bội Bội vốn muốn hạ mã uy (ra oai phủ đầu, áp đảo tinh thần) của Lục Khinh Lan, muốn cho cô bị nhục nhã một phen, nhưng không ngờ, bản thân lại bị phản kϊƈɦ không chút lưu tình, trong lòng càng thêm tức giận.

Ngay lập tức bất chấp tất cả, không kìm được hỏa khí, lên tiếng:

"Lục Khinh Lan, chỉ cần cô còn trêи đất Kuiyu, tôi đều có quyền kiểm tra."

"Phải không?" - Lục Khinh Lan đột nhiên nở nụ cười, nghiêng mắt hỏi: "Thẩm Bội Bội, cô chắc chứ?"

"Lục Khinh Lan, cô sợ rồi sao?"

"Sợ? Thẩm Bội Bội tôi mắc gì phải sợ cô?" - Mặc dù trong lòng chán ghét, nhưng trêи mặt Lục Khinh Lan vẫn giữ điệu cười: "Muốn xem cũng được, bất quá.."

Lục Khinh Lan cố ý kéo dài âm cuối, nhìn Thẩm Bội Bội không nói gì.

"Bất quá cái gì?" - Hôm nay Thẩm Bội Bội quyết tâm không cho Lục Khinh Lan được tốt đẹp, lập tức không suy nghĩ nhiều.

"Cô luôn miệng nói sợ tôi cầm tài liệu của Kuiyu rời đi, nếu như kiểm tra không có, cô định bồi thường thế nào đây? Trước mặt tất cả mọi người?"

Không ngờ Lục Khinh Lan lại nói vậy, Thẩm Bội Bội lập tức có cảm giác mình vừa bị lừa gạt:

"Cô!"

"Tôi sao nào? Không phải cô muốn kiểm tra sao?" – Lục Khinh Lan cũng thuận thế, không chịu buông tha, "Sao nào? Thẩm Bội Bội, chơi không nổi nữa à?"

Thẩm Bội Bội lập tức bị nghẹn họng, không biết phải làm sao bây giờ, đột nhiên khóe mắt nhìn thấy một người!