Ngày cuối tuần hiếm hoi, không có công văn chất chồng như núi, càng không có những vất đề vặt vãnh linh tinh, Diệp Đình Thâm dẫn Lục Khinh Lan đi dạo khắp những địa điểm vô danh nhưng vô cùng xinh đẹp ở Thành phố A.
Không ngờ, đi chơi điên cuồng cả ngày, buổi tối về, Lục Khinh Lan thực sự lạnh, phát sốt, ngáp một cái, chảy nước mũi.
Diệp Đình Thâm lập tức thay cô xin nghỉ việc vào thứ hai để cô ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, suốt đêm chăm sóc từng li từng tí.
Ngày hôm sau, sau khi ngủ một giấc thật dài, cô tự nhiên tỉnh dậy, 10 giờ 30 phút sáng, suy nghĩ một chút, Lục Khinh Lan vẫn quyết định, đầu giờ chiều sẽ ghé qua công ty.
* * *
Mới bước khỏi thang máy, Lục Khinh Lan nhìn thấy nhiều người tụm năm tụm ba vây quanh ở đại sảnh, không biết họ đang nói gì.
Thấy cô đi tới, tất cả đều ngượng ngùng dừng lại, giả làm bộ dáng tự nhiên, còn có người giả bộ ra mặt chào hỏi:
"Biên tập Lục, chào."
"Chào."
Cô không phải đồ ngốc, tất nhiên cô biết đám người này đang bàn tán chuyện thị phi. Nhìn bộ dáng bọn họ, có vẻ như đang nói về cô. Lục Khinh Lan cũng không để ý tới, đầu óc cô vẫn còn hơi u ám, lịch sự gật đầu rồi đi về phía khu văn phòng.
Tuy nhiên, dọc đường từ khu văn phòng lớn đến văn phòng riêng của mình, Lục Khinh Lan nhận được rất nhiều 'món quà bắt mắt', với nhiều ý nghĩa khác nhau.
Tình hình gì đây? Chuyện gì đã xảy ra?
Lắc đầu bất lực, chuẩn bị đi vào, thì nghe giọng của trợ lý Hạ Hinh Thinh vang lên.
"Lan tỷ? Không phải hôm nay chị bị ốm, xin nghỉ phép sao?"
"Đỡ hơn nhiều rồi." - Lục Khinh Lan cười, mở cửa ban công phòng làm việc, "Đột nhiên nhớ đến hôm nay còn có vài việc quan trọng, nên tới xem một chút."
"À, thì ra là vậy." – Hạ Hinh Thinh gật đầu, bỗng nhiên xoay người đi rót ly nước, đặt lên bàn Lục Khinh Lan, "Lan tỷ, uống chút nước nhe."
"Được rồi, cảm ơn em.
Bật máy tính lên, sắp xếp tài liệu sử dụng, cô mới phát hiện thấy Hạ Hinh Thinh còn đứng đó cúi đầu, hai tay không ngừng vò vò vào nhau.
" Còn có việc sao, Tiểu Hạ? "– Lục Khinh Lan ngừng tay làm việc, hỏi thăm một chút," Hay là có chuyện riêng? "
" Lan tỷ.. "– Hạ Hinh Thinh bối rối ngẩng đầu, lướt nhìn cô một cái, hơi cắn môi, cuối cùng lấy hết dũng khí, hỏi:" Sáng sớm hôm nay, nghe nói Lan tỷ.. chị muốn từ chức. Là thật sao? "
" Em nghe ai nói vậy? "– Lục Khinh Lan khẽ nhíu mày, cũng không phải sợ người khác biết, chỉ là, tin tức truyền quá nhanh chóng..
" Em cũng không biết ai đã lan truyền. "– Nhìn thấy sắc mặt Lục Khinh Lan, Hạ Hinh Thinh có chút buồn bã, tựa hồ như mình không nên hỏi như thế," Khi em mới đến công ty.. đã nghe người khác nói vậy rồi. "
Sau đó, còn gấp gáp giải thích:
" Lan tỷ, em không có ý gì khác đâu, em chỉ.. "
" Được rồi, chị biết mà. "- Ấn tay lên thái dương đang đau nhức, Lục Khinh Lan cảm thấy tinh thần không tốt," Em làm tốt công việc của mình là được rồi, chị có ở đây hay không, cũng không quan trọng, biết không? "
" Dạ, em hiểu rồi. "– Hạ Hinh Thinh liền vội vàng gật đầu," Cảm ơn Lan tỷ, em ra ngoài làm việc tiếp đây. "
" À, suýt nữa quên mất. "Hạ Hinh Thinh vừa bước mấy bước liền vỗ đầu một cái, chạy tới bên bàn làm việc, đưa cho Lục Khinh Lan một chồng tư liệu:
" Lan tỷ, đây là bản khai thông tin dự thi Thuỵ Thượng Chi Vận, hôm nay phải tổng kết xong để giao bộp cho Tổng biên tập bên kia. "
" Em không nói chị cũng quên mất. Gần đây trí nhớ không được tốt. "– Lục Khinh Lan tự giễu chính mình một tiếng, đứng lên tiếp nhận xấp tài liệu kia, trêи cùng là bản khai dự thi.
Thuỵ Thượng Chi Vận.
Lục Khinh Lan nhìn bảng tên bốn chữ thật to này, không nhịn được, liền mặc niệm vài lần, trong mắt vội hiện lên một vẻ phức tạp.
Đột nhiên nghĩ tới chuyện hai năm trước, cũng không kém hiện tại là bao.
Cô hưng phấn cầm bảng khai thông tin, nhưng lòng lại nặng trĩu, chạy đến tìm Mạc Dương, cùng anh ta chia sẻ niềm vui cùng hoài bão trong tâm.
Nhưng trêи mặt Mạc Dương lại không có chút mừng rỡ, ngược lại hơi phức tạp buồn rầu, cô còn nhớ rõ, khi đó anh ta nói:
" Anh nghe nói trong nhóm chúng ta chỉ có hai người được quyền đăng ký. Lan Lan, anh cần cơ hội này, anh muốn lập thành tích để cha mẹ anh mừng rỡ, để bọn họ được nở mày nở mặt.. "
" Lan Lan, em.. em có thể để cho anh.. "
Sau đó thì sao? Anh ta còn nói cái gì?
Lục Khinh Lan cố gắng nhớ lại, nhưng vẫn không nghĩ ra.
Dù sao, đến cuối cùng, cô đã từ bỏ không đăng ký nữa.
Cũng bởi vì Mạc Dương.
Sau đó, Giang Nhiễm Nhiễm biết được tin này đã vô cùng tức giận, mắng cô một trận, tới mức mấy ngày không thèm để ý đến Lục Khinh Lan.
Hôm trước, Tưởng Thiên Lâm hỏi cô, hai năm trước vì cái gì lại bỏ qua, thật sự bây giờ cô cũng muốn tự hỏi mình, đúng vậy, là vì cái gì?
" Lan tỷ, chị sao vậy? "– Hạ Hinh Thinh thấy cô ngẩng người, không chút biểu cảm, hơi lo lắng hỏi.
" À không có gì, em ra ngoài làm việc đi. "- Ổn định thần trí đi lạc, Lục Khinh Lan trịnh trọng rút bản khai ra, chuẩn bị điển thông tin.
Lần này, cho dù thế nào cô cũng sẽ không từ bỏ cơ hội nữa! Hơn nữa giờ sau, cuối cùng cô cũng điền xong.
Vừa đứng lên, Lục Khinh Lan đột nhiên chóng mặt, ngực ngột ngạt, có chút buồn nôn.
Cũng may, cô đã chạy vào toilet kịp thời. Từ nhỏ đến lớn, dù là có bị sốt, cô cũng không tránh khỏi chuyện nôn mửa.
" Oẹ.."
Vậy là toàn bộ thức ăn trưa đều bị phun hết ra ngoài, dạ dày lập tức trống rỗng.