Thiển Hôn Thâm Ái

Chương 76: Chỉ cần là điều cô muốn làm, anh sẽ tận lực ủng hộ




Như đã nói, khi cô mới vào Kuiyu, Tưởng Thiên Lâm đã từng chỉ bảo, giúp đỡ cô rất nhiều. Đối với cô, ông ấy vừa là sếp, cũng vừa là bạn bè, cô vẫn luôn thấy biết ơn.

Nhưng sau sự việc lần đó, tác phẩm của cô bị đánh cắp, còn có bản thảo buổi phỏng vấn Lữ Ngạn Thần xảy ra vấn đề. Tưởng Thiên Lâm lại hoàn toàn không tin tưởng cô, khi đó cô đã biết, chuyện chức vụ phân phận, cô còn quá non nớt, sinh tồn là chuyện vô cùng khó khăn.

Sau đó, lại mặc cho Thẩm Bội Bội gây rối, còn tỏ thái độ đối lập, hỏi cô chuyện tập đoàn Tô thị cùng cậu Cố kia.. Tưởng Thiên Lâm cũng không đơn giản như biểu hiện bên ngoài của mình, so với cô, ông ta làm người khác cảm thấy khó phân được cao thấp.

Lần này tìm cô nói chuyện, chắc chắn không phải chuyện tâm sự đơn giản.

Trong khi Lục Khinh Lan đang suy nghĩ về mọi chuyện, Tưởng Thiên Lâm cũng đang âm thầm dò xét cô. Tưởng Thiên Lâm ngày càng cảm thấy, Lục Khinh Lan cũng không hề đơn giản, trước đó mặc dù nói rằng, cô cùng tập đoàn Tô thị không hề có liên quan, nhưng sau khi Thẩm Tuỳ trở về, luôn gây khó dễ cho cô, nhất định chuyện này có can hệ với nhau.

Nếu không, Thẩm Tuỳ vốn là người xem trọng nhân tài, sao có thể hết lần này đến lần khác muốn treo cổ cô? Nhưng vì sao, Thẩm Tuỳ lại liên tục không cho phép cô từ chức? Còn muốn giữ cô lại làm việc?

"Lục Khinh Lan." – Theo thói quen, Tưởng Thiên Lâm gõ gõ bàn mấy cái, bộ mặt vẫn giữ nguyên vẻ Poker, nói tiếp: "Tôi cũng nói thẳng với cô, nếu hiện tại cô muốn rời Kuiyu, có vẻ là thời điểm không phù hợp."

Lục Khinh Lan kinh ngạc nhìn lên, hỏi:

"Vì sao?"

Tưởng Thiên Lâm nhìn cô một cái, bắt đầu chậm rãi phân tích:

"Thứ nhất, hợp đồng của cô còn một tháng nữa mới kết thúc. Thứ hai, cũng là điều quan trọng nhất, là Thuỵ Thượng Chi Vận."

"Thuỵ Thượng Chi Vận.." – Lục Khinh Lan âm thầm hỏi.

Thuỵ Thượng Chi Vận, là một giải thưởng quan trọng và có uy tín trong ngành, được Hướng Bắc Dương lão tiên sinh, sáng lập ra Tạp chí Thuỵ Thượng, sau đó một tay gầy dựng nên. Cũng là một trong giải thưởng thần thánh nhất rất được người trong ngành xem trọng, tổ chức hai năm một lần.

Mà năm nay, còn một tháng nữa thì đến.

Không chỉ có như thế, Tạp chí Thuỵ Thượng còn là nơi mà nhiều người vô cùng ao ước, ngay cả khi trụ sở chính không nằm trong nước. Tất nhiên, nếu được nhận vào làm, chắc chắn ai ai cũng đều là người giỏi nhất.

Trong khoảng thời gian này, xảy ra nhiều việc vặt vãnh, cô đã quên mất chuyện này.

Nhìn thấy dáng vẻ trầm ngâm của Lục Khinh Lan, trong lòng Tưởng Thiên Lâm nhất thời mừng thầm, xem ra chọn bước này quả là không sai.

Giả vờ suy nghĩ một chút, Tưởng Thiên Lâm lại trịnh trọng mở miệng:

"Có lẽ cô cũng biết giải thưởng này quan trọng như thế nào. Là cấp trêи kiêm bằng hữu của cô, tôi phải nhắc nhở một chút. Thuỵ Thượng Chi Vận quy định bất thành văn, người dự tuyển, nhất định phải là người đang công tác ở tạp chí khác, phải làm việc ở nơi đó ít nhất một năm. Nếu như bây giờ cô rời đi, xem ra, sẽ từ bỏ cơ hội này mất."

"Lục Khinh Lan, lần trước không biết tại sao cô lại không tham gia, lần này, không lẽ, lại muốn từ bỏ? Lại đợi thêm hai năm nữa sao? Mà hai năm tiếp theo, có chắc chắn cô vẫn chọn tiếp tục theo nghề hay không? Cơ hội, thoáng qua sẽ mất, cũng không chờ đợi ai."

Trong ấn tượng của Lục Khinh Lan, Tưởng Thiên Lâm chưa bao giờ nói nhiều với cô như vậy, cô không khỏi liếc nhìn ông một chút.

Nhưng sắc mặt đó vẫn như trước, không nhìn ra được cái gì khác.

Cô đang do dự.

Tưởng Thiên Lâm quyết định, không ngớt lời khuyên bảo:

"Một tháng nữa thôi, sao không đợi thêm một chút? Huống chi, xử lý việc từ chức cũng cần có thời gian. Lục Khinh Lan, cô có cơ hội, có thực lực, đừng tuỳ tiện từ bỏ."

Nghe xong, Lục Khinh Lan lại rơi vào im lặng, bối rối.

Thuỵ Thượng Chi Vận, luôn là mục tiêu phấn đấu trong công việc của cô, không phải bởi vì nó sẽ chứng minh thực lực của cô, còn có được sự công nhận của nhiều phía, trong tương lai, khi cô đổi công việc khac, cũng sẽ giúp cô không ít..

Tâm trạng Lục Khinh Lan bắt đầu dao động. Không sai biệt lắm, Tưởng Thiên Lâm đột nhiên đứng lên:

"Được rồi, điều cần nói đã nói xong. Lục Khinh Lan, tôi chờ câu trả lời chắc chắn của cô. Nếu như muốn khăng khăng rời đi, thứ hai cứ nộp đơn từ chức cho tôi."

Nói xong, ông ta xoay người rời đi. Đi được vài bước, liền dừng lại, hơi thở dài, nói:

"Thật sự thì, Kuiyu cũng cần người có tài năng, mà khả năng làm việc của cô đều quá rõ ràng rồi. Cô cứ suy nghĩ lại đi."

Sau khi Tưởng Thiên Lâm rời đi, Lục Khinh Lan lại rơi vào trầm tư rất lâu. Sau đó, một bóng ma phóng đến, xuất hiện trước mặt cô.

"Rất bối rối sao?" – Diệp Đình Thâm nắm chặt tay cô, không đưa ra quyết định thay cô, chỉ nói thêm, "Nếu như thật sự quan tâm, có thể liều mạng lựa chọn tiếp tục, xem xem bản thân mình có phải có năng lực thật sự hay không."

Anh ngồi sát bàn hai người họ, nên cuộc nói chuyện giữa bọn họ, anh đều nghe rõ ràng.

Anh không giúp cô quyết định cái gì, chỉ cần là điều cô muốn làm, anh tất nhiên sẽ tận lực ủng hộ.

Lục Khinh Lan có niềm tự hào cùng lý tưởng của riêng cô, anh muốn cô được hạnh phúc, làm mọi chuyện cô muốn, cho nên cho dù là bất cứ chuyện gì, cũng đều ra sức ủng hộ hết mình. Thời gian trôi qua từng giây, hồi lâu, Lục Khinh Lan chậm rãi ngẩng đầu lên, mỉm cười vui vẻ, dường như đem toàn bộ niềm tin đều đặt trọn ở chỗ anh, nói:

"Cảm ơn anh, Diệp Đình Thâm, em sẽ cố gắng."

Diệp Đình Thâm cười dịu dàng nhìn cô, từng chữ từng chữ, kiên định nói ra:

"Lục Khinh Lan, em là tốt nhất."

* * *

Bãi đỗ xe.

Tưởng Thiên Lâm bấm điện thoại, gọi đi:

"Thẩm tổng, đã làm xong lời anh dặn dò, tôi tin chắc rằng cô ấy sẽ ở lại."

"Được." – Thẩm Tuỳ ngửa đầu, cầm ly rượu trong tay uống một ngụm, khoé miệng ẩn hiện ý cười trào phúng: "Tôi biết rồi."

Lục Khinh Lan, Diệp Đình Thâm, chúng ta hãy chờ xem!