"À, cái này.. Hoa là do anh tặng à?" – Nghe xong, Lục Khinh Lan cảm giác trong lòng có chút lạc lỏng.
"Đúng vậy ah!" – Tô Viễn thấy được biểu lộ cứng ngắc của cô, cười nói: "Sao thế? Không thích hả?"
"Không, không có.."
Hóa ra, làm cô cứ tưởng Diệp Đình Thâm tặng mình..
Nhanh chóng cúi đầu, ngẩng lên lần nữa, Lục Khinh Lan không ngừng cố gắng che giấu nỗi mất mát ngày càng lớn trong lòng:
"Gì chứ, sao lại tặng quà cho em, em đâu phải là con nít nữa.."
"Em thật dẻo miệng!" – Tô Viễn bật cười, lắc đầu, sự khẩn trương trong lòng lại đột nhiên lặng xuống.
"Ca, anh tìm em có việc gì sao? Lại còn tặng hoa cho em, chẳng lẽ lại làm chuyện cho cha mẹ tức giận hả? Muốn nhờ em đi giảng hòa sao?" – Lục Khinh Lan cố bỏ qua suy nghĩ trong đầu, "Hừm, một đóa hoa, có thể mua được em sao chứ?"
"Đầu óc của em ah, suốt ngày suy diễn lung tung."
Anh ta thích xem nhất là bộ dáng này của Lục Khinh Lan, luôn truyền cho người xung quanh cảm giác có sức sống cùng vui vẻ.
"Em thật sự đã quên sao? Hôm nay là sinh nhật anh đó! Mấy năm rồi, sinh nhật cũng không ăn cơm chung!" – Tô Viễn vẫn mỉm cười như cũ, mang theo sự chờ đợi.
"AH! Sorry ca, em quên mất!"
Lục Khinh Lan ngượng ngùng thè lưỡi, lúc này cô giống như đang hối lỗi, lấy lòng:
"Bất quá.. anh sẽ không so đo chi li với em đâu đúng không? Quân tử sẽ không tính toán ah!"
Tô Viễn buông tay, một mặt bất đắc dĩ nói:
"Anh còn có thể nói cái gì chứ? Lời hữu ích đều bị em nói hết rồi. Đi thôi, dẫn em đi ăn cơm." – Nói xong, theo thói quen, nắm cánh tay cô kéo đi.
"Ăn cơm sao, em.." – Lục Khinh Lan không nhúc nhích, có chút do dự, cấp tốc nhìn đồng hồ trong tay.
Đã hơn sáu giờ rồi, thường ngày Diệp Đình Thâm đã tới sớm hơn.
"Đang chờ ai sao?" – Anh hiểu động tác vừa rồi của cô, trong lòng có chút chua xót cùng thất vọng, nhưng nhanh chóng bị anh đè xuống. "Nếu em bận việc, để hôm khác cũng được."
"Không có, đi thôi. Hôm nay là sinh nhật ca mà! Sao lại dễ dàng bỏ qua được!"
Lục Khinh Lan bày ra khuôn mặt tươi cười vui vẻ, vừa chỉ chỉ vào đóa hoa: "Còn có cái này, cho nên cũng không dời ngày được đâu."
Dứt lời, Lục Khinh Lan tự nhiên cầm cánh tay Tô Viễn:
"Đi thôi!"
Cách đó không xa, Diệp Đình Thâm vẫn ngồi yên trong xe, nhìn thấy rõ ràng.
"Khụ Khụ.." – Vị khách đang ngồi sau xe Diệp Đình Thâm – Quách Diệp Lỗi, sắp không chịu nổi không khí càng lúc càng ngột ngạt này, liền lên tiếng:
"Không phải muốn đi đón Lan Lan sao? Chúng ta.. Sao còn chưa xuống xe vậy.."
"Câm miệng." – Thân ảnh hai người kia biến mất, Diệp Đình Thâm vẫn y cũ, ngồi yên trong xe. Tay phải còn nắm chặt tay lái, như thể không chịu buông ra.
Cho dù Diệp Đình Thâm không biểu lộ bất cứ điều gì trêи mặt, nhưng người quen biết anh, đều biết rõ, đây chính là dáng vẻ dọa chết người.
Quách Diệp Lỗi thức thời đem miệng mình khâu lại. Từ từ nhích ra sát cửa xe. Chỉ cần tên điên này nổi giận, cậu ta sẽ lập tức bay khỏi đây.
Diệp Đình Thâm không để ý tới, trực tiếp lấy điện thoại gọi cho Lục Khinh Lan.
Bên kia vang lên giọng của nhân viên tổng đài: "Thuê bao quý khách vừa gọi, tạm thời không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau. Sorry, the number.."
"Xuống xe." – Cúp điện thoại, Diệp Đình Thâm cũng không quay đầu lại, chỉ hạ giọng.
"Ah?" – Quách Diệp Lỗi sửng sờ, nhưng cũng cấp tốc mở cửa lăn ra khỏi xe.
Một giây sau, hòa vào đám người trêи đường, bóng dáng Diệp Đình Thâm nhanh chóng mất hút.
"Aizzo, đây là Diệp hồ ly nổi danh từ nhỏ đây sao?" – Suy tư một hồi, Quách Diệp Lỗi vẫn không có đáp án. Được rồi, vẫn là mình tự đánh tới thôi.
Giờ tan làm luôn là giờ cao điểm. Xe cộ trêи đường giống như đoàn ốc sên đang nối đuôi nhau hành tẩu giang hồ.
Loại tình huống này, ngày thường, chắc chắn Diệp Đình Thâm kia so với núi Thái Sơn bình ổn kia cũng không hề thua kém sự kiên nhẫn. Nhưng đây là lần đầu tiên, Quách Diệp Lỗi thấy anh mất bình tĩnh như thế.
Trêи đường đi, Lục Khinh Lan vui vẻ cười duyên, động tác tay ôm tay rất tự nhiên, càng thêm đóa hoa trong ngực, trong lòng Diệp Đình Thâm vô cùng bực bội. Giống như có thứ gì đó ghen tị, nhảy qua nhảy lại, ngo ngoe trong lòng.
Điện thoại lại rung liên tục, nhìn lướt qua, Diệp Đình Thâm trực tiếp cúp máy.
Nam Quốc Uyển, bên cửa sổ.
"Muốn ăn gì thì gọi đi." – Tô Viễn đưa thực đơn cho cô, xem xét một chút, "Em đang tìm gì vậy?"
"Điện thoại ah!" – Lục Khinh Lan không ngẩng đầu, "Ca, anh gọi qua em xem thử.. À! Thấy rồi.. ái chà.. hết pin sao?"
Nhìn màn hình đen nhánh trêи điện thoại, Lục Khinh Lan có chút uể oải, không biết Diệp Đình Thâm có gọi cho cô không.
"Đang nghĩ gì vậy?" – Trong ấn tượng của Tô Viễn, Lục Khinh Lan chưa từng thất thần nhiều lần đến vậy, trừ phi..
"Không muốn ăn sao?"
"Không có nha!" – Lục Khinh Lan ngẩng đầu cười một tiếng, thuận miệng nói, "Công việc, có vài chuyện phiền phức."
"Công việc sao?" – Tô Viễn nghĩ một chút, hỏi lại lần nữa, "Thật sự, anh cũng đã nói qua với em nhiều lần rồi, về làm cho anh đi, em vẫn có thể tỏa sáng như thường, có muốn xem xét lại không?".
"A, em không muốn đâu." – Lục Khinh Lan lắc lắc đầu, "Lúc trước chẳng phải đã nói rồi sao?"
"Được rồi." – Biết cô rất cố chấp, Tô Viễn không còn cách khác, "Nếu như xảy ra nhiều chuyện phiền lòng, thì đổi công việc khác đi."
"Được được, em biết rồi. Không thèm nói với anh nữa, đồ ăn ra rồi, em đói chết mất!"
Bởi vì hôm nay là sinh nhật của Tô Viễn, cô lại quên béng đi, lúc thanh toán, cô không chịu, chết sống giành trả bằng được.
Ăn xong, còn lôi kéo anh ta đi đến bên cửa hàng cạnh bên, dạo qua vài vòng, cuối cùng cũng chọn một cặp vòng tay màu bạc của Cartier làm quà sinh nhật.
"Được rồi, ca, em tự lên nhà, anh lái xe cẩn thận!" – Cấp tốc nhìn sang đường, ánh đèn quen thuộc vẫn im bặt.
"Ừm, được." – Cười cười, xoa xoa tóc cô, Tô Viễn tinh xảo cầm lấy túi quà tặng, "Cảm ơn quà của em, anh rất thích."
"Ha ha, thích là tốt rồi. Vậy em lên nhà đây, ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Dưới ánh đèn mờ mịt, Tô Viễn đứng không nhúc nhích, nhìn mãi cho đến khi thân ảnh Lục Khinh Lan mất hút. Vội vàng bước đến cửa, Lục Khinh Lan móc chìa khóa.
"Ồ? Cửa không khóa, chẳng lẽ, anh ấy về rồi sao?"
Lục Khinh Lan không suy nghĩ nhiều, trực tiếp đẩy cửa vào.
"A.."
Một màu đen như mực, đột nhiên bị kéo cánh tay đi, như sét đáng ngang tai, không kịp né tránh. Một trận trời đất quay cuồng, nhịp tim hoảng loạn chưa kịp bình ổn, Lục Khinh Lan đã bị ép sát vào tường.