Hồi lâu, Thẩm Tuỳ mở miệng, dùng ánh mắt hổ báo, chăm chú nhìn Lục Khinh Lan:
"Lục Khinh Lan, cô.."
"Thẩm tổng!" – Lục Khinh Lan bước lên phía trước, cắt ngang câu nói của anh ta, không chút kiêu ngạo, cũng không hề tự ti, thanh âm tự nhiên nghênh đón:
"Trước khi anh nói ra quyết định của mình, tôi có chuyện muốn nói trước."
"Cô muốn nói cái gì?" – Đè nén cơn giận, Thẩm Tuỳ không thể không nhìn ra thần thái không chút sợ hãi của cô.
Sau vài giây im lặng, Lục Khinh Lan lại ngẩng đầu:
"Trước khi tan ca hôm nay, tôi sẽ đem giao đơn từ chức cho Tưởng tổng biên tập, nếu như anh cần, tôi có thể đem trực tiếp đến cho anh."
Nói xong, tất cả ánh mặt bọn họ đều đổ dồn về cô, ai nấy cũng đều sững sờ.
Mỗi người bọn họ, đều tự có suy tư riêng.
Thẩm Tuỳ không ngờ rằng cô lại đưa ra quyết định như thế, lập tức cười lạnh:
"Biên tập Lục, cô thật biết nắm bắt cơ hội! Tôi quả thực đã xem thường cô!"
Dừng lại một chút, anh ta hừ một tiếng nặng nề: "Nếu tôi không đáp ứng thì sao!"
Lục Khinh Lan đã sớm dự liệu Thẩm Tuỳ sẽ làm khó mình, định mở miệng.
"Anh!" – Thẩm Bội Bội nhìn chòng chọc vào Lục Khinh Lan, hận không thể đem cô giẫm xuống đất cho bỏ hận, "Anh à, cô ta muốn từ chức, anh không được đồng ý đâu!"
Thẩm Bội Bội vừa nói xong, Mạc Dương đã vội vàng lên tiếng:
"Bội Bội, cô ấy muốn đi thì cứ để cho cô ấy rời đi đi! Nhắm mắt làm ngơ, như vậy không tốt sao?"
"Không được!" – Thẩm Bội Bội trước đó rất muốn Lục Khinh Lan nhanh chóng biến khỏi Kuiyu, nhưng tuyệt đối không phải trong tình huống này!
Làm thế nào cô ta có thể nuốt trôi cơn giận này? Không đem Lục Khinh Lan từ từ làm bẽ mặt, cô ta sao có thể cam tâm! Sao cô ta lại có thể dễ dàng chấp nhận để cho tiện nhân Lục Khinh Lan kia ra đi dễ dàng như vậy chứ?
Lúc này, hai mắt của Thẩm Bội Bội sưng đỏ lên, bao nhiêu oán hận, không cam lòng đều đem phơi bày ra hết.
"Anh! Em không cho phép anh đồng ý với cô ta!" – Quay đầu, Thẩm Bội Bội làm vẻ mặt đáng thương, oan ức: "Anh à, anh là người hiểu rõ em nhất ah, em mặc kệ.. anh!"
"Yên tâm, anh sao lại có thể không nghe theo em chứ?" – Giọng nói dịu dàng, Thẩm Tuỳ vừa nói vừa lau nước mặt trêи mặt Thẩm Bội Bội, nhưng trêи người anh ta lại toát lên vẻ lạnh lẽo trong ngày đông giá rét:
"Biên tập Lục, việc cô từ chức, tôi sẽ không phê chuẩn, cô nộp một đơn, tôi sẽ xé một đơn. Để tôi xem xem cô phải làm sao!"
Lục Khinh Lan đã sớm biết kết cục sẽ như vậy, trực tiếp nói thẳng:
"Nộp đơn từ chức là chuyện của tôi, còn xé đi là chuyện của anh."
"Vậy chúng ta chờ xem đi." – Thẩm Tuỳ cười mỉa mai một tiếng, "Đừng tưởng rằng người đứng phía sau cô có thể nhìn cao hơn núi Thái Sơn. Trong thành phố A này, chưa có người nào dám chơi lại tôi."
Lục Khinh Lan đương nhiên biết được, ý anh ta đang nhắc đến Diệp Đình Thâm. Cô hơi cau mày, mở miệng nói:
"Tuỳ anh thôi. Bất quá, nếu tôi là các người, chuyện quan trọng mà trước mắt cần giải quyết, chính là quan hệ xã hội kia kìa. Không phải điều binh hỏi tội tôi đâu."
Cuối cùng, mặt cô không cảm xúc, vứt ra một câu:
"Nếu như không có chuyện gì nữa, tôi ra ngoài đây."
"Lan tỷ!" – Thấy Lục Khinh Lan trở về, Hạ Hinh Thinh tranh thủ thời gian, bỏ công việc trêи tay, sốt ruột chạy lại hỏi:
"Rốt cuộc, Thẩm tổng có làm khó chị không?"
"Không có, không cần lo lắng." – Lục Khinh Lan mỉm cười, trấn an, "Sắp tan ca rồi, em thu dọn đi."
"À, được."
Lục Khinh Lan rõ ràng không muốn nói nhiều, nên Hạ Hinh Thinh cũng đành im lặng.
Đi vào phòng làm việc, Lục Khinh Lan liếc mắt nhìn đóa hoa hướng dương đang nằm yên trêи bàn.
Hướng dương – hướng về mặt trời mà nở, hoa nở, tươi sáng tựa như ánh nắng đó, tràn đầy màu sắc, vĩnh viễn chiếu rọi.
Lục Khinh Lan không nhịn được, đưa tay sờ sờ, khoé miệng mỉm cười ấm áp.
Cô không hối hận khi quyết định chuyện từ chức, ngược lại, trong lòng cảm thấy như được giải thoát. Chuyện trải qua mấy hôm nay, cô luôn cảm giác mình cùng tạp chí Kuiyu càng lúc càng xa cách, lòng người đã chôn quá lâu tại một chỗ rồi, khó tránh sẽ có tiếc nuối trước khi từ bỏ. Cho nên vẫn không thể dứt khoát hạ quyết tâm.
Cô nghĩ, Diệp Đình Thâm nói đúng. Cô phải tin tưởng bản thân, đồng thời cũng đừng để bản thân bị oan khuất.
Nghĩ đến đây, Lục Khinh Lan đột nhiên muốn nhanh chóng gặp anh ấy.
Đợi đến khi cô hồi phục tinh thần, mới phát hiện mình đã cầm lấy bó hoa, tay cầm túi xách, đang đứng chờ Diệp Đình Thâm bên chỗ thường ngày.
Hửm, mình bị sao thế? Còn không kịp đợi, nôn nóng được gặp anh ấy sao?
Trong đầu Lục Khinh Lan bắt đầu nghĩ lảm nhảm.
Coi như cô im lặng tự sỉ vả mình, đột nhiên, một giọng nói vang lên:
"Khinh Lan!"
"Ca?"
Lục Khinh Lan ngạc nhiên ngẩng đầu lên, phía bên kia, một người đàn ông thân mặt đồ vest, cực kỳ trang nhã, đang bước đến chỗ mình, chính là Tô Viễn.
"Sao anh lại đến đây?"
Tô Viễn không đáp lại, chỉ cẩn thận nhìn Lục Khinh Lan từng li từng tí, thấy đóa hoa hướng dương trong ngực cô, nét mừng rỡ trong đáy mắt hiện rõ:
"Thích không?"
"Hả? Sao cơ?" – Lục Khinh Lan mơ mơ hồ hồ, nghi hoặc nhìn Tô Viễn.
"Hoa hướng dương!" – Tô Viễn nín cười, hỏi lại, "Bó hoa hướng dương này, gói như vậy, em có thích không? Anh nhớ loại em thích nhất chính là hướng dương!"