Thiển Hôn Thâm Ái

Chương 291: Cùng nhau tắm rửa, tiết kiệm nước




"Sao vậy?" – Diệp Đình Thâm khẩn trương nhìn về cô gái nhỏ bên cạnh, giọng điệu ôn nhu, hoàn toàn khác biệt so với giọng trong phòng yến tiệc vừa rồi.

"Anh đừng khẩn trương!" – Lục Khinh Lan hiểu được anh lo lắng cho mình, sợ bị chuyện vừa rồi ảnh hưởng, cô vội vàng lên tiếng giải thích: "Quên mất Chung Niệm, vẫn còn chưa kịp nói chuyện với cô ấy."

Diệp Đình Thâm thở phào một cái, cười nói:

"Không có việc gì, Cố Lăng Tu đã sắp xếp một gian phòng cho cô ấy rồi, chắc đã lên trên nghỉ ngơi, anh và em đến gặp một chút, được chứ?"

Đang nói chuyện, Cố Lăng Tu cũng xuất hiện đúng lúc, đi tới.

Vừa nghe hai người muốn tới gặp Chung Niệm, Cố Lăng Tu vội vàng khoát khoát tay:

"Tôi thấy Niệm Niệm có vẻ khá mệt mỏi, cô ấy nói muốn nghỉ ngơi, hay là để ngày mai rồi nói sau, vừa vặn hẹn nhau cung ăn một bữa cơm."

"Cũng được." – Lục Khinh Lan không nghĩ ngợi nhiều, gật đầu đồng ý.

Hai người trở về phòng, Diệp Đình Thâm nhanh chóng đưa mắt liếc Cố Lăng Tu một cái, khẽ dùng khẩu hình miệng ra hiệu: "Bệnh viện, chụp lén."

Cố Lăng Tu hiểu rõ, cấp tốc bước sang bên cạnh gọi điện thoại phân phó.

Đừng nói là Diệp Đình Thâm nhắc mình, chính Cố Lăng Tu cũng không cho phép có người bày mưu tính kế với Lan Lan.

Mọi chuyện xảy ra Diệp Đình Thâm cũng không đưa Lục Khinh Lan trở về Diệp gia hay Lục gia, chỉ có thể chọn một phòng trong khách sạn nghỉ ngơi, dù sao chuyện kiểm tra sức khoẻ của cô, anh vẫn còn nợ cô một lời giải thích.

Từ lúc vào thang máy bấm số tầng, Lục Khinh Lan vẫn một mực giữ im lặng, Diệp Đình Thâm nhìn thấy cảnh này cũng ngầm thở dài, không ai biết hiện tại trong lòng anh trở nên gấp gáp thế nào, hơn ba mươi mấy năm qua, đây là lần đầu tiên anh rơi vào trạng thái như thế.

"Khinh Lan.." – Quẹt thẻ, mở cửa, Diệp Đình Thâm quay say ôm Lục Khinh Lan vào lòng, cánh tay đặt trên cửa, cằm đặt trên vai cô: "Còn giận anh sao?"

"Không có việc gì, Đình Thâm!" – Lục Khinh Lan hít sâu một hơi, không biết vì sao, khẩn trương trong lòng lúc này lại bất an xông tới, cô nghiêng đầu nhìn đi chỗ khác, thầm thở dài.

Hiện tại chỉ có hai người bên nhau, cô muốn hỏi cái gì cũng đều có thể, giữa bọn họ nên thẳng thắn với nhau, nhưng cô lại hơi sợ, bởi vì cô không biết phải mở miệng thế nào.

Hỏi trực tiếp, em thật sự không thể sinh con? Hay là khéo léo một chút, bảo anh nói kết quả báo cáo khám sức khoẻ lần đó?

Cô chợt nhớ tới lần kia Diệp Đình Thâm từng nói một câu 'Chúng ta cố gắng kiếm em bé đi', nghĩ rằng anh thích trẻ con như vậy cho nên mới khát khao có được một đứa con cùng mình.

Càng nghĩ Lục Khinh Lan càng thêm do dự.

"Khinh Lan!" – Diệp Đình Thâm không chút che giấu, trực tiếp thở dài bên tai cô: "Đừng đoán mò được không? Em như thế, trong lòng anh thật sự không dễ chịu!"

Anh biết cô đang nghĩ gì, cho nên anh cho cô thời gian, nếu như cô muốn biết, anh sẽ nói rõ cho cô, đồng thời sẽ cùng cô đối diện sự thật.

"Khinh Lan, mặc kệ phát sinh chuyện gì, anh đều sẽ ở bên cạnh em, không để em một mình đối mặt mọi chuyện!"

Ngữ khí của Diệp Đình Thâm vẫn giữ nguyên kiên định như trước, thâm tình trong đó, không phải là giả được.

Trong lòng Lục Khinh Lan khẽ động, cô duỗi hai tay ra ôm chặt lấy eo anh, đầu nhỏ chôn vào lòng ngực ấm áp của anh, thẳng thắn nói:

"Đình Thâm, em không giận anh. Thật đó! Em chỉ không biết nên mở miệng hỏi anh thế nào, anh cũng biết em tin tưởng anh, anh sẽ không đoán mò, có anh bên cạnh, em biết mình không đơn độc!"

Cuối cùng cô nói thêm một câu:

"Huống chi em cũng hiểu rõ, em không thể trốn tránh mọi chuyện phía sau lưng anh, em muốn đứng bên cạnh anh, bên anh, cùng anh đối mặt, tiếp nhận, giải quyết mọi chuyện!"

Lục Khinh Lan mấp máy môi, suy tư mấy giây, cô mới hỏi:

"Đình Thâm, lần kia anh sắp xếp cho em kiểm tra sức khoẻ, có phải là giúp em kiểm tra chuyện đó phải không? Còn có mẹ em, bà cũng biết chuyện này phải không? Báo cáo kết quả như thế nào? Anh hãy nói thật cho em biết đi!"

"Ừm." – Diệp Đình Thâm gật đầu, giống như cố gắng ép âm thanh trong yết hầu phải bay ra, sau đó anh ôm chặt eo cô, để cô ở sát bên mình nhất có thể:

"Bác sĩ nói em thuộc đáy huyệŧ hàn, cần điều trị bằng thuốc đông y, mỗi ngày phải dùng cháo hoặc canh đều đã hòa lẫn thuốc sẵn. Anh định đợi khi cơ thể em tốt hơn một chút sẽ nói cho em biết. Khinh Lan, đừng lo lắng! Không quá nghiêm trọng như vậy đâu, sẽ khá hơn thôi! Một thời gian ngắn nữa sẽ có một chuyên gia về phương diện này đến thành phố A, lúc đó anh và em sẽ đến xem một chút, được chứ?"

"Được!" – Lục Khinh Lan ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào đôi mắt anh: "Đình Thâm, em tin tưởng anh, chúng ta từng nói phải thẳng thắn với nhau mới có thể tin tưởng lẫn nhau. Em sẽ không bỏ cuộc, anh cũng sẽ không, được chứ?"

Đôi mắt của Lục Khinh Lan sáng lên, tựa như một vì sao sáng nhất trong đêm, Diệp Đình Thâm lập tức bị hút vào trong, nghĩ một chút, anh có cảm giác rằng cô gái nhỏ của anh dường như đã khác trước một chút, hoặc là thay đổi ở bên trong, cụ thể thế nào anh cũng không lập tức nói ra, chỉ có thể xác định đó chính là mặt tích cực.

"Anh đáp ứng em, Khinh Lan!" – Diệp Đình Thâm nâng gương mặt cô lên, trịnh trọng nói: "Bất quá anh không hy vọng em gánh vác mọi chuyện, lời anh đã nói, chỉ cần có em, mặc kệ thân thể em tốt hay không. Diệp gia cũng không cần anh nối dõi tông đường, còn có tiểu tử Hạo Vỹ, sẽ làm cho Diệp gia tốt hơn. Còn anh, chỉ cần em!"

Ai nói Diệp Đình Thâm không nói lời tâm tình? Đôi mắt thâm tuý, mỗi phát ngôn đều đến từ nội tâm, bộ dạng này của anh, không ai có thể ngăn cản được.

"Em hiểu rồi." – Lục Khinh Lan cảm động vô cùng, cô cảm thấy nước mắt dường như sắp tuôn ra, vội vàng né tránh ánh mắt của anh, nhếch miệng cười nói: "Đồ đáng ghét, nói cảm động như thế làm gì chứ! Em không nói nữa, em muốn đi tắm một chút."

Diệp Đình Thâm biết tâm trạng của cô đã tốt hơn, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, cô ý trêu chọc nói:

"Tắm à? Chúng ta cùng tắm đi.."

"Không muốn.." – Lục Khinh Lan lúng túng, đỏ mắt, chạy như bỏ trốn vào phòng vệ sinh.

Tuỳ ý nói hai cầu, bầu không khí đã tốt hơn, hai người cùng có thể dễ dàng hơn.

Mười lăm phút sau, Lục Khinh Lan đang bôi sữa tắm lên người, đột nhiên cửa phòng vệ sinh bị mở ra, Diệp Đình Thâm cởi trần, tuỳ ý bước vào.

"Anh! Anh vào làm gì?" – Lục Khinh Lan dùng tay che chặn thân thể, ngượng ngùng không dám nhìn anh.

Diệp Đình Thâm nhíu mày, cố ý thấp giọng, mập mờ nói:

"Cùng nhau tắm rửa, tiết kiệm nước nha."

Nói xong anh tiếp tục bước tới, cuối cùng đặt một chân bước vào bồn tắm lớn.

Sau một giờ, hai người mới từ phòng tắm đi ra.

Lục Khinh Lan mê man thiếp đi, thầm nghĩ, hai người tắm rửa kiểu gì, cái này không hề tiết kiệm nước, mà chỉ là lãng phí nước mà thôi!

Còn nữa, cơ thể cô bị đau nhức liên hồi!

Cô ôm theo tức giận vừa nghĩ vừa thiếp đi, căn bản không biết ở cửa phòng hai người, đã có một người đứng yên thật lâu.

* * *

Cùng lúc đó, tại quán bar "Mị" ở thành phố B.

"Đừng uống nữa!" – Cố Hiên tức giận đoạt lấy ly rượu trong tay Lăng Vi, không nhịn được gầm lên: "Diệp Đình Thâm tốt vậy sao? Đáng để em trả giá thành dạng này à? Lăng Vi, anh ta đã đính hôn rồi! Em mau tỉnh táo lại đi!"

"Đưa đây!" – Lăng Vi trừng mắt nhìn Cố Hiên, không chút do dự đoạt lại ly rượu, hai gò má hồng hồng, giọng điệu căm hận nói: "Đính hôn thì có gì đặc biệt đâu? Coi như anh ấy muốn kết hôn cũng không có gì to tát, Diệp Đình Thâm cũng sẽ thuộc về một mình Lăng Vi mà thôi!"

"Nhưng trong lòng anh ta không có em!" – Cố Hiên tức giận, toàn thân phát run, không thèm để ý tới lời mình có làm tổn thương Lăng Vi hay không, Cố Hiên nắm chặt cổ tay Lăng Vi, nhìn thẳng vào mắt cô ta: "Lăng Vi, em có nghe hay không, trong lòng Diệp Đình Thâm chưa từng có em! Rốt cuộc đến bao giờ em mới chịu tỉnh ngộ hả?"

Cố Hiên biết hôm nay là ngày Diệp Đình Thâm đính hôn, vốn không định đi, nhưng thăm dò được Lăng Vi cũng xuất hiện cho nên mới đến dự. Vốn tưởng thấy hai người kia đính hôn, Lăng Vi sẽ hết hy vọng, bỏ cuộc, nhưng sự thật lại không phải như thế.

Trong lòng Lăng Vi cho đến bây giờ cũng chỉ có Diệp Đình Thâm! Còn ở nơi này vì Diệp Đình Thâm mà uống đến say mèm!

"Đồ khốn nạn!" – Không ngờ, một giây sau Lăng Vi lại cầm ly rượu hất một cái vào mặt mình! Chất lỏng màu xanh lam chảy từ tóc Cố Hiên xuống, rơi vào trong cổ áo.

"Ai nói trong lòng Đình Thâm không có tôi?" – Lăng Vi đột nhiên đứng lên, hai mắt bốc hỏa, gắt gao nhìn chằm chằm Cố Hiên, mỗi câu mỗi chữ rất nặng, không biết là đang nói cho Cố Hiên nghe hay là muốn làm tê liệt chính mình: "Trong lòng Đình Thâm có tôi! Chỉ có mình tôi mới xứng đáng đứng cạnh anh ấy! Chỉ có tôi mới có thể làm cho anh ấy hạnh phúc!"

Cố Hiên ngẩng đầu nhìn Lăng Vi, khoé miệng cong lên giống như đang giễu cợt cô ta:

"Lăng Vi, em tự lừa mình dối người như thế làm gì?"

Lăng Vi không trả lời, cắn chặt môi, hai người không ai chịu lùi bước.

Mấy giây sao, cô ta bỗng nhiên khóc, yên lặng khóc.

"Lăng Vi.." – Cố Hiên bối rối, nước mắt của cô ta làm bỏng nội tâm Cố Hiên, thậm chí làm cho Cố Hiên thấy rằng mình đang phạm phải tội ác tày trời.

Dù sao cũng chưa từng nhìn thấy Lăng Vi khóc như thế.

Cố Hiến cũng không ngồi yên nữa, cuống quít đứng lên, cầm khăn giấy ôm nhu lau nước mắt, cuối cùng hạ mình nói:

"Thật xin lỗi, đừng khóc được chứ? Anh thu lại những lời vừa nói lúc nãy!"

Lăng Vi không nhúc nhích, để mặt cho Cố Hiên thay mình lau nước mắt, khóc đủ rồi, cô ta lặng lẽ hỏi:

"Anh sẽ giúp em chứ?"

Động tác Cố Hiên khẽ dừng lại, không lên tiếng.

Lăng Vi cũng không vội, tâm tình bình tĩnh: "Giúp em, nếu như để em thất bại, anh cũng đừng hy vọng nữa."

Nói những lời này, Lăng Vi tin rằng Cố Hiên sẽ hiểu, cô ta biết tâm tư của Cố Hiên đối với mình thế nào.

"Được." – Cuối cùng Cố Hiên vẫn đồng ý, chỉ xem như Lăng Vi nói bóng nói gió, cố ý đem vài ý nghĩ cất vào chỗ sâu nhất trong lòng.

Nhận được đáp án mình mong muốn, Lăng Vi cong cong môi nói:

"Đi toilet đi, chỉnh sửa lại một chút, rồi quay về cùng nhau thương lượng."

Uống rượu nhiều làm cho thân thể Lăng Vi có chút chao đảo, nhưng cô ta không say, dùng nước lạnh rửa mặt, cô ta thanh tỉnh hơn đôi chút, lúc này mới trở về.

Lúc quay lại vị trí cũ, phát hiện Cố Hiên vẫn chưa trở lại, Lăng Vi gọi thêm một ly rượu, đang định uống, quét mắt nhìn sang một góc khuất không người.

Là cô ta?

Đặt ly rượu xuống, Lăng Vi từ từ đánh giá một chút.

Sau khi Cố Lăng Tu đến gọi Diệp Đình Thâm, bà Trang Mi cũng đã lãnh đạm với cô ta không ít, nhìn cũng không thèm nhìn mình, lúc Lăng Vi chuẩn bị rời đi, lại nhìn thấy cô gái này đứng ngoài cổng nhìn Diệp Đình Thâm và Lục Khinh Lan, trong mắt tràn ngập bi thương.

Quỷ thần xui khiến, Lăng Vi lưu lại bên trong, toàn bộ yến tiệc, Lăng Vi chỉ một mực chú ý tới cô gái này, cuối cùng, Lăng Vi phát hiện, trong mắt của cô ấy giống như đối với Diệp Đình Thâm rất si mê, nhưng che giấu rất tốt. Nếu như nói có chút gì đó không giống, đó là khi nhìn về phía Lục Khinh Lan.

Lăng Vi bắt đầu to gan suy đoán, lúc này lại bắt gặp cô gái kia ngồi trong góc một mình uống rượu, Lăng Vi càng thêm chắc chắn suy nghĩ trong lòng mình.

Lúc này, một kế hoạch lại hiện ra trong đầu Lăng Vi.

Cô ta cười lạnh, một khắc sau, Lăng Vi cầm ly rượu đứng lên, hướng về phía Chung Niệm bên kia bước tới.