Bà Lục Mẫn Hoa đột nhiên đứng lên, ngực thở gấp, mang theo nộ khí nhìn thẳng bà Trang Mi:
"Coi như bà không thích Lan Lan cũng không được nói mấy lời như vậy. Ảnh chụp này tính cái gì? Coi như con bé có thật sự không thể sinh con, vậy thì đã sao? Bà có tư cách gì, lập trường gì nói mấy lời này? Đường đường là một trưởng bối, vậy mà hết lần này tới lần khác làm cho tiểu bối của mình phải khó xử là sao?"
Mấy chục năm qua, bà Lục Mẫn Hoa rất hiếm khi tức giận, nói chuyện lớn tiếng như vậy, nhưng bây giờ, trong đầu bà chỉ nghĩ rằng, Lan Lan từ nhỏ đến giờ đều là con gái bảo bối mà bà nâng trong lòng bàn tay, bà không cho phép người khác nói con gái mình như thế!
Bà là mẹ của Lục Khinh Lan, liền sẽ không để người khác dễ dàng khi dễ con bé!
Lúc này bà Lục Mẫn Hoa đỏ hết cả mắt, phẫn nộ trừng trừng vào bà Trang Mi thật giống như hình tượng sư tử mẹ bảo vệ con mình!
Trong lòng Lục Khinh Lan khẽ động, đây là mẹ của cô, bảo vệ, đau lòng, cô đều nhìn thấy rõ, đồng thời phản ứng của bà Lục Mẫn Hoa cũng cho thấy lời của bà Trang Mi nói hẳn là sự thật.
Cô biết một khi nghi lễ đính hôn kết thúc, bà Trang Mi sẽ không để chuyện vừa xảy ra trôi vào im lặng, có thể nói, cô đang chờ đợi những lời này của bà Trang Mi.
Kỳ thật, cô định thừa dịp để tự mình giải thích với bà Trang Mi, nhưng cô không có cơ hội đó. Đồng thời ngay cả việc nói chuyện với Đình Thâm trước cô cũng không có cơ hội, dù sao sớm muộn chuyện này cũng phải giải quyết cho rõ, huống chi tính tình của bà Trang Mi ai cũng đều biết.
Lúc diễn ra nghi lễ, cô đã suy nghĩ rất nhiều, cô biết cho dù là Đình Thâm hay bà Lục Mẫn Hoa, hoặc là ông ngoại Lục của mình, ai cũng đều cưng chiều, yêu thương cô, cho dù thế nào, cô cũng sẽ không để cho bọn họ lo lắng, cho nên hiện tại có lẽ là thời điểm tốt nhất để giải quyết mọi chuyện.
Lục Khinh Lan hít sâu một hơi, cô bước đến bên cạnh bà Lục Mẫn Hoa, lấy tay mình nắm chặt đôi tay đang run lên của mẹ mình, thấp giọng nói:
"Mẹ! Mẹ ngồi xuống trước đã, đừng lo! Con và Đình Thâm sẽ xử lý tốt!"
Nói xong cô liếc mắt qua những tấm ảnh chụp trên bàn, không chút sợ hãi đối diện với ánh mắt đầy phẫn nộ của bà Trang Mi, dùng giọng vừa đủ để tất cả mọi người đều có thể nghe thấy:
"Diệp bá mẫu, ảnh chụp của con và Cố Lăng Tu trước đó con cũng đã giải thích với bác hết rồi, ở đây con cũng không muốn lặp lại nữa, đều không có ý nghĩa. Còn chuyện bác nói con nhận quà đắc tiền, con không ngại nói cho bác biết, người đàn ông trong tấm ảnh kia chính là học trưởng thời đại học, nhiều năm không gặp của con. Đây là ngẫu nhiên ngồi lại hỏi thăm chuyện cũ, xin hỏi có điểm nào không hợp quy tắc? Huống chi, phần quà trong tay anh ta là nhờ con gửi quà sinh nhật cho một bằng hữu khác, Diệp bá mẫu, không lẽ như vậy cũng không được làm sao? Mà những chuyện này, Đình Thâm cũng biết rõ."
Cô vừa nói ra lời này, thần sắc vô cùng bình tĩnh, tuyệt nhiên cô cũng không muốn tranh luận cái gì với bà Trang Mi, thậm chí tận đáy lòng, cô cũng không muốn giải thích với bà Trang Mi. Bởi vì cô biết, mặc kệ mình nói cái gì, bà Trang Mi đều sẽ không tin mình. Nhưng bây giờ không được, cho dù cô không muốn cũng phải cân nhắc đến Đình Thâm, cân nhắc đến Lục gia, quyết không được để bị hiểu lầm như thế.
Dừng lại mấy giây, Lục Khinh Lan mở miệng lần nữa, thanh âm có chút lạnh lẽo:
"Bằng hữu của con, cho dù là người cùng giới hay khác giới, đều là những người mà bình thường vẫn qua lại với con. Dù con và Đình Thâm có kết hôn hay không, những người bạn này con cũng sẽ không bỏ mặt. Cho nên con không rõ dựa những tấm ảnh này, bác định nói tới cái gì. Hay là nói, bác cảm thấy bên cạnh con, cả bạn nữ cho tới bạn nam, cái gì cũng không được hay sao?"
Tất cả mọi người sau khi nghe xong lời của Lục Khinh Lan đều dùng ánh mắt không đồng tình nhìn bà Trang Mi, làm cho bà ta trở nên gấp gáp, oán hận nói:
"Cô! Cô! Cô cưỡng từ đoạt lý! (già mồm, cãi chày cãi cối) Coi như những bức ảnh này không có vấn đề gì, nhưng chuyện cô không thể sinh con đây là sự thật! Tóm lại, hôn ước của các người, nhất định phải huỷ bỏ!"
Bà Trang Mi vẫn chỉ tay vào Lục Khinh Lan, một chút cũng không để ý đến tác phong của trưởng bối, bà ta đang tức giận cho nên căn bản không quan tâm nhiều đến chuyện này.
Diệp lão gia tử nhìn không được, nghiêm nghị quát:
"A Mi, bà đừng quên, lúc tôi đón bà trở về từ thành phố A tôi đã nói cái gì? Hôn sự của Đình Thâm, bà không có quyền nhúng tay vào!"
"Tại sao tôi lại không được quyền?" – Bà Trang Mi không quan tâm, rống lên, tức giận mở to hai mắt nhìn: "Nó là con trai tôi, hôn nhân đại sự của nó, người làm cha mẹ không được quản sao?"
Diệp lão gia tử không để ý đến tính toán của bà Trang Mi, trực tiếp ném ra một câu:
"Nếu bà muốn mất cơ hội lần nữa, bà cứ thử đi!"
Nhiều năm qua Diệp lão gia tử sủng ái bà Trang Mi, Diệp gia có chuyện gì cũng đều để cho bà Trang Mi làm chủ, những chuyện này đều không sai, nhưng cũng không có nghĩa là ông sẽ để bà tuỳ tiện làm chuyện gì tổn thương đến tình nghĩa hai nhà, huống chi, việc này cũng sẽ làm tổn hại đến tình cảm mẹ con với Diệp Đình Thâm.
Diệp lão gia tử làm cho bà Trang Mi giật mình, có chút kiêng kị.
Thừa lúc này, Diệp Đình Thâm mở miệng, thanh âm vẫn giữ bình thản:
"Mẹ, mẹ nói cho con biết, là ai nói với mẹ Khinh Lan không thể sinh con?"
"Mẹ.." – Cho tới lúc này, chỉ với một câu này của Diệp Đình Thâm cũng đủ làm cho bà Trang Mi cảm thấy chột dạ, không chắc chắn.
Diệp Đình Thâm không cho phép bà Trang Mi lùi bước:
"Mẹ, mau nói cho con biết."
Bà Trang Mi quay đầu qua chỗ khác, không dám nhìn vào mắt anh, mà ánh mắt kia tựa như có thể nhìn xuyên thấu qua cả người bà, cuối cùng bà cũng mở miệng, khí thế đã giảm đi rất nhiều:
"Là, Lăng Vi.."
"Tốt! Rất tốt!" – Diệp Đình Thâm kéo nhẹ khoé miệng, thanh âm không chút cảm xúc gì, nhưng điều này, người biết anh đều hiểu rõ, đây là điềm báo Diệp Đình Thâm đang tức giận.
Diệp Đình Thâm cười như không cười, lần nữa mở miệng, trực tiếp xả kích, chôn vùi toàn bộ hoài nghi trước đó của bà Trang Mi:
"Mẹ, chuyện CD vô duyên vô cớ xuất hiện trong tay Lăng Vi, lại còn đúng lúc mở ra cho mẹ nhìn thấy, chuyện kiểm tra sức khoẻ của Khinh Lan không ai biết rõ, hết lần này tới lần khác Lăng Vi đều biết hết, còn đúng lúc lỡ miệng nói cho mẹ nghe được, rốt cuộc còn nói Diệp gia chúng ta phải cân nhắc, lễ đính hông không thể cử hành? Mẹ, mẹ nói cho con biết, mẹ tin tưởng con, hay là tin tưởng Lăng Vi? Mẹ, phán đoán của mẹ đi đâu hết rồi?"
Diệp Đình Thâm không nghĩ tới quan hệ giữa Lăng gia và Diệp gia có cần phải nói đến những chuyện này hay không, anh chỉ biết rằng, cô gái của anh bị Lăng Vi lập mưu tính kế, nếu anh nể mặt mặt mũi Lăng Gia, cuối cùng cũng sẽ chỉ làm tổn thương Khinh Lan, thậm chí còn tổn thương đến Diệp gia.
Anh không cho phép cô gái của anh bị người khác sỉ nhục!
Lăng Vi đã dám động thủ với Khinh Lan, thì phải có đủ dũng khí đi gánh chịu hậu quả!
Diệp Đình Thâm nói ra một mạch, chỉ cần là người biết suy nghĩ cũng đều có thể nhìn thấu. Thật ra trong lòng bà Trang Mi cũng khá rõ ràng, lúc còn trong phòng nghỉ, bà cũng đã nghi ngờ Lăng Vi có mục đích, nhưng về sau càng nghĩ càng giận cho nên đã quên mất gốc rễ kia, bây giờ lại bị con trai mình vạch trần trước mắt mọi người, làm cho bà Trang Mi có chút khó xử.
Bà quay đầu, thấy trong mắt Diệp lão gia tử càng lúc càng không vui, thậm chí còn có vài tia trách cứ mình, bà ta bất an, nhưng vẫn có sự kiêu ngạo còn có việc không thích Lục Khinh Lan đến giờ, bà ta không thể tuỳ tiện từ bỏ:
"Xem như Lăng Vi có mục đích không trong sáng, nhưng dù sao con bé cũng đã nói thật, chuyện này không thể phủ nhận!"
Mặc kệ Lăng Vi có làm bao nhiêu chuyện, bà Trang Mi cũng sẽ mắt nhắm mắt mở tiếp nhận, nhưng chuyện Lục Khinh Lan không thể sinh con, bà ta sẽ không dễ dàng thỏa hiệp!
Đây là nguyên tắc của bà Trang Mi. Diệp gia, tuyệt không nhận một đứa con dâu không thể sinh con!
"Mẹ, con cảm thấy rất thất vọng." – Diệp Đình Thâm nhắm nghiền hai mắt lại, tựa như có chút mệt mỏi, Lục Khinh Lan đi đến bên cạnh anh, lặng yên nắm chặt tay anh, dùng nhiệt độ trong tay nói cho anh biết, mình đang ở bên cạnh!
Nhất thời trong lòng Diệp Đình Thâm cảm thấy ấm áp, mở to hai mắt, anh liền hỏi:
"Lăng Vi nói Khinh Lan không thể sinh con thì không thể sinh sao? Nói cho cùng mẹ vẫn là thiên vị Lăng Vi."
Dừng một chút, anh nắm chặt tay Lục Khinh Lan, nói:
"Chuyện kiểm tra sức khoẻ của Khinh Lan quả thực có vài vấn đề, nhưng cũng không nghiêm trọng tới mức độ không thể sinh con. Điều dưỡng thêm một thời gian nữa, mọi thứ sẽ bình ổn trở lại, nếu như mẹ không tin, có thể tự đi hỏi bác Ngô đi."
"Con.. nó.." – Bà Trang Mi không thể ngờ mọi chuyện sẽ xảy ra như vậy, lúc này chỉ mở miệng nhưng không thể nói nên lời.
Nhưng câu tiếp theo của Diệp Đình Thâm lại làm cho bà chấn kinh!
"Lùi một vạn bước, coi như Khinh Lan không thể sinh con đi nữa con cũng sẽ kết hôn cùng cô ấy. Con đã nói trước rồi, nếu không phải Khinh Lan, con sẽ không cưới!"
Lời nói vô cùng kiên định, tràn đầy khí phách kinh thiên động địa của Diệp Đình Thâm làm cho tất cả mọi người bên cạnh cũng rung lên một cái.
Bà Lục Mẫn Hoa vừa vui vẻ lại vừa khổ sở, bà tin tưởng tình cảm của Đình Thâm đối với Lan Lan là thật lòng, nhưng đồng thời bà cũng không thể tránh khỏi lo lắng cho thân thể của Lan Lan, vả lại còn có thái độ của bà Trang Mi, sau này việc chung sống cùng nhau có vẻ rất khó hòa hợp, bà ta vẫn hướng cái nhìn về phía Lăng Vi kia.
Diệp Đình Thâm không hề nói nhiều lời đường mật, nhưng mỗi một câu của anh, Lục Khinh Lan đều thấy rất cảm động, bởi vì cô cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của anh, mà lần này cũng vẫn chỉ là một câu đơn giản nhưng trong lòng cô đã sớm cảm động đến dậy sóng!
Cho tới nay, đều là anh yêu thương, cưng chiều mình, che chở cho mình, mình tựa như là cô gái nhỏ đứng phía sau anh, không cần phải lo lắng cũng không cần phải sợ hãi!
Nhưng chuyện hôm nay, bỗng nhiên làm cho cô hiểu rõ hơn, có lẽ có thể một đời này của cô đều trở thành cô gái nhỏ được anh cưng chiều, nhưng cô tin rằng anh cũng sẽ hết sức vui vẻ, nghĩ thông suốt một chút, làm cô gái nhỏ cũng không phải tệ, nhưng mỗi ngày cần phải mạnh mẽ hơn, không để bị người có tâm cơ đem ra làm bia đỡ đạn, như thế mới là tốt nhất.
Mặc kệ tình địch bên kia là ai, nếu có người phản đối, hoặc là chuyện khác, chỉ khi cô trở nên lớn mạnh, có thể tự mình xử lý mọi chuyện, như thế sẽ không phải đứng yên sau lưng anh, để anh phải tự mình giải quyết.
Có như vậy, cô mới đầy đủ lớn mạnh, đầy đủ ưu tú, cũng đủ đầy cùng anh sánh vai đứng bên nhau, mới có thể cùng nhau đối diện với khả năng xuất hiện giông to bão lớn được.
Cô cảm thấy mình vẫn sẽ là cô gái nhỏ được anh yêu thương chiều chuộng, nhưng ít ra cũng có thể tự bảo vệ mình, không để anh phải lo lắng như thế nữa.
Lúc này Diệp Đình Thâm cũng không biết cô gái nhỏ của mình đã suy nghĩ nhiều như thế, nếu như anh biết được chắc chắn sẽ tán thưởng, khen ngợi hết lời.
"Khinh Lan, hôm nay đã mệt mỏi lắm rồi, anh đưa em về nhà nghỉ ngơi trước, ngày mai chúng ta sẽ cùng trở về thành phố A." – Vừa dứt lời, Diệp Đình Thâm không nhìn đến những người khác, trực tiếp nắm tay cô đi ra ngoài cửa.
"Đình Thâm.." – Bà Trang Mi gọi sau lưng anh, lúc này dường như khoảng cách mẹ con đã bị kéo dài xa hơn, bà định nói gì đó lại chỉ có thể trơ mắt nhìn hai người họ rời đi.
Diệp lão gia tử trừng mắt nhìn bà một cái, bất đắc dĩ thở dài:
"Về nhà rồi nói!"
"Mẫn Hoa à, cùng cha về nhà đi." – Lục lão gia tử cũng thở dài liên tục, trong lòng hoảng hốt, rất hiếm thấy, ông mềm lòng ngữ điệu cũng nhẹ nhàng hơn với bà Lục Mẫn Hoa.
Đôi mắt bà Lục Mẫn Hoa có chút chua xót, vì con gái mình, cũng là vì Lục lão gia tử.
Lục Khinh Lan quả thực rất mệt mỏi, cả ngày hôm nay tựa như cô vẫn chưa ăn gì, cho nên để cho Diệp Đình Thâm tuỳ ý nắm tay, đi đến sảnh yến hội, cô hung hăng thở phào một cái.
Quay người chuẩn bị trở về phòng, nhưng chợ nhớ tới một việc, ảo não vỗ vỗ đầu, hô lên:
"Khoan đã!"