Diệp Đình Thâm đột nhiên đem ly rượu trên tay hướng ra chỗ khác, đem môi mình hướng tới, nhanh chóng bắt lấy cánh môi mềm mại của Lục Khinh Lan.
Không bao lâu, Lục Khinh Lan cảm thấy mình sắp không thở nổi, giống như con cá bị thiếu nước, ôm chặt lấy Diệp Đình Thâm.
Rò ràng cô vẫn chưa uống một ngụm rượu nào, đã nhanh chóng bị say mèm, mơ mơ hồ hồ, đắm nhiễm trong vòng tay ôn nhu của người trước mặt.
Mặt dù ánh mắt cô đã trở nên mê mẫn, nhưng cô vẫn chú ý đến ẩn tình trong mắt Diệp Đình Thâm, tựa như sợ làm cô bị thương, trong lòng Lục Khinh Lan lập tức cảm thấy ấm áp, không chút nghĩ ngợi, chủ động nâng khuôn mặt tuấn tú của anh lên, hôn thật sâu.
Lý trí hai người cứ thế tan vào mây khói.
Giữa lưng chừng mông lung, Lục Khinh Lan bỗng nhiên cảm giác ngón tay áp út bên phải có chút mát lạnh, sau đó là giọng nói mê hoặc của Diệp Đình Thâm vang bên tai cô, làm cho cô trở nên tê tê dại dại:
"Khinh Lan, gả cho anh!"
Cô cảm thấy trái tim mình lúc này mềm nhũn kịch liệt, gật đầu đồng ý không suy nghĩ: "Ừm!"
Lúc Lục Khinh Lan ngơ ngác tỉnh lại, Diệp Đình Thâm đang từ từ dùng khăn lau khô người cho cô, cố gắng mở mắt, lúc này cô mới phát hiện cả hai đang ở trong toilet, rất hiển nhiên, tiểu thúc thúc đã tắm rửa xong cho cô!
Cô thấy quá mệt mỏi, toàn thân giống như bị xe lửa cán qua, nhấc cánh tay lên cảm thấy rất xót, có thể thấy vừa rồi cả hai đã trải qua một màn kịch liệt tới cỡ nào.
"Dậy rồi sao?" – Diệp Đình Thâm thay quần áo ở nhà chho cô, thuần thục giúp cô xoa bóp cánh tay đang đau nhức, cười cười hỏi: "Ra ngoài ăn cơm thôi?"
Lục Khinh Lan không khách khí, lườm anh một cái:
"Nguội hết rồi!"
Tên cầm thú này, nhất định phải đem cô ăn trước, rồi mới nghĩ tới cái bụng đói hay sao?
Thỏa mãn xong, Diệp Đình Thâm hiển nhiên không để tâm ánh nhìn của Lục Khinh Lan, chỉ là nhéo nhéo gương mặt của cô, ôn nhu nói:
"Cho anh mười phút, sẽ hâm nóng lại nhanh thôi."
Nghe xong, Lục Khinh Lan kiêu ngạo hừ hừ hai tiếng, lúc anh đứng lên chuẩn bị đi hâm thức ăn, cô quay đầu đi hướng khác nhưng vẫn nắm chặt tay anh, sau đó chỉ chỉ vào chiếc nhẫn "bị" anh đeo lên tay mình, cố ý vễnh miệng nhỏ lầm bầm:
"Anh cầu hôn như vậy sao?"
Trong tiểu thuyết, không phải đều nói trước ánh nến hoặc sau bữa ăn, nam chính sẽ lấy chiếc nhẫn trong hộp ra, chậm rãi đeo vào tay nữ chính a? Sao bọn họ lại thành như vậy, vừa 'hành sự', vừa cầu hôn?
Chỉ cần nhớ tới tình huống vừa rồi, Lục Khinh Lan liền đỏ mặt, dù trước đó, hai người điên cuồng bên nhau không chỉ một hai lần.
"Khinh Lan không cảm thấy rất kinh ngạc sao?" – Diệp Đình Thâm nhíu mày, khoé miệng cong cong, tựa như cười mà không cười, ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào mắt cô, chững chạc đàng hoàng nói:
"Như vậy cầu hôn Khinh Lan mới khó quên được, sau này mỗi lần chúng ta 'ân ái bên nhau' đều sẽ nhớ tới, chẳng phải rất tốt sao?"
Anh vừa nói, Lục Khinh Lan nhanh chóng quay đầu sang chỗ khác:
"Anh, anh! Em không muốn a!"
Mãi cho đến khi nghe được âm thanh cười nhạo không chút nể mặt của anh, cô mới phát hiện mình đang bị trêu chọc, chỉ có thể hung hăng huýt tay anh một cái.
Sau đó hai người nhanh chóng trở lại bàn ăn, xử lý no bụng xong, Lục Khinh Lan vui vẻ liếm môi một cái.
Diệp Đình Thâm kịp lúc đưa tới một ly nước chanh tươi, đợi cô uống một ngụm xong, anh mới nói:
"Khinh Lan, đợi khi em hoàn thành chuyên phóng Cố Lăng Tu, em hãy xin phép nghỉ hai ngày đi, nghỉ ngơi cho tốt, như thế đến khi đính hôn mới không quá mệt mỏi, được chứ?"
Tuy nói việc cả hai đính hôn đều cho trưởng bối hai nhà sắp xếp, bọn họ chỉ cần cùng nhau xuất hiện hoàn mỹ là được, nhưng Diệp Đình Thâm vẫn không nỡ để cô phải chịu đựng mệt mỏi.
"Được, em cũng đang có ý định như thế." – Lục Khinh Lan vừa đáp lời, vừa lấy khăn ăn lau miệng, có chút lo lắng hỏi: "Đình Thâm, ngày đó có phải sẽ có rất nhiều người đến không?"
Lúc đầu theo ý của Lục Khinh Lan, cô không muốn tổ chức đính hôn, nhưng trưởng bối hai nhà đều hung hăng khẳng định không được, đính hôn là chuyện đại sự, lại là gia đình chân chính, cho nên càng không thể làm qua loa được.
Từng bước từng bước, nói thật nhiều, đến cuối cùng cô đành phải chấp nhận.
Diệp Đình Thâm biết tính tình của cô, anh nắm lấy tay cô, cười nói:
"Sẽ có rất nhiều người, nhưng em không phải lo, anh sẽ luôn ở cạnh em, mặc kệ chuyện gì, anh cũng sẽ thay em chống đỡ."
Đôi mắt đen láy của Diệp Đình Thâm đen như mực, tình ý đong đầy, Lục Khinh Lan không khỏi nhìn đến ngây dại, đồng thời, nội tâm cũng ngập tràn rung động.
Thời khắc cô thẹn thùng cũng chính là khoảnh khắc đắc giá đánh vào tim Diệp Đình Thâm.
Khống chế lại tâm tình kích động, muốn ăn cô lần nữa, anh hỏi:
"Phải rồi, em đã thông báo đến bạn bè chưa? Anh sẽ để Cố Lăng Tu đặt phòng chuẩn bị tốt."
Lục Khinh Lan suy nghĩ một chút, cuối cùng đáp:
"Em chỉ mời bạn bè thân thuộc nhất thôi, có Nhiễm Nhiễm, và một người bạn ngoài tỉnh, bất quá cô ấy sẽ nhanh chóng trở về." – Dừng một chút, tựa như cô nhớ ra điều gì, cười vui vẻ nói: "Nhắc người bạn này mới nhớ, trước đó em tưng nói với anh sẽ cùng đi ăn cơm chung a, bất quá, nữ nhân chết tiệt này cứ kéo dài ngày trở về, đến giờ vẫn chưa thấy tung tích. Chút nữa em sẽ nói với cô ấy, nếu ngày em đính hôn mà chưa trở lại, vậy thì không cần về nữa, hừ!"
Nói đến đây, Lục Khinh Lan đột nhiên phát hiện mình rất muốn gặp lại người bạn này, thế là cô đem chuyện 'không đánh nhau thì không thể quen biết' của mình kể cho Diệp Đình Thâm.
Bữa tối với ánh nến, lúc kết thúc, thời điểm đã rất trễ.
Lục Khinh Lan muốn đem chét bát đi rửa, lại bị Diệp Đình Thâm ôm ra ghế salon, xem TV, ăn trái cây, lại cương quyết nói với cô, đôi tay phụ nữ cần phải được bảo dưỡng, những công việc nhà dễ thô ráp da tay vẫn nên để anh làm thì mới thích hợp.
Những lời này, Lục Khinh Lan nghe xong bị cảm động tới tột đỉnh, vội vàng bưng mặt anh lên, hung hăng mổ mổ xuống mấy cái hôn.
Sáng hôm sau, chiếc nhẫn cùng Lục Khinh Lan xuất hiện tại văn phòng, tất cả thành viên trong phòng ban của cô đều xông tới nhìn ngắm, ánh mắt phát sáng suýt làm cho Lục Khinh Lan không chống đỡ nỗi.
Lúc đầu cô không định đeo tới, luôn cảm thấy có chút gì đó 'sang chảnh', nhưng tên cầm thú tiểu thúc thúc của cô lại ra lời hung ác, nếu dám không đeo, anh sẽ không ngại dùng loại phương pháp kia ép cô đeo, bảo đảm sẽ không quên nữa.
Lục Khinh Lan nghe xong khóc không thành lời, lập tức dùng lời nịnh nọt, đồng ý đeo lên, ngoại trừ đi tắm rửa, cho dù đi ngủ cũng sẽ không tháo ra.
"Được rồi, được rồi. Mau đi làm việc đi." – Lục Khinh Lan thấy đám gia hỏa nhà mình mãi vẫn chưa chịu tản ra, cô cười nói: "Đến lúc đó sẽ không thiếu kẹo mừng cho mọi người! Đi làm việc thôi!"
Nghe được cô cam kết, đám người mới vui vẻ giải tán.
Lục Khinh Lan thở phào một cái, quay người nhìn Hạ Hinh Thinh đến báo danh:
"Tới rồi sao? Để Tiểu Cố đưa em đi làm quen một chút đi, chị tin tưởng em sẽ nhanh chóng quen việc, cố lên!"
"Dạ! Cảm ơn tổng giám!" – Hạ Hinh Thinh nhếch miệng cười, sau đó thừa dịp những người khác không để ý, thấp giọng hỏi: "Lan tỷ, chị sắp kết hôn hả?"
"Chỉ là đính hôn trước thôi!" – Lục Khinh Lan vuốt tóc bên tai, cười ôn nhu đáp.
Hạ Hinh Thinh có chút thất thần, lại nghĩ đến chuyện kia, trong lòng con bé lại rối rắm, nói một câu chúc mừng, sau đó liền đi cùng Tiểu Cố làm quen môi trường mới.
Lục Khinh Lan không nhìn ra dáng vẻ bất thường của Hạ Hinh Thinh, trở về phòng làm việc của mình, cô cầm việc gấp trong tay lên xử lý, sau đó bắt đầu tổng hợp viết chuyên phóng Cố Lăng Tu.
Buổi sáng cứ thế trôi đi rất nhanh, Lục Khinh Lan duỗi lưng một cái, định đến phòng giải khát uống chút nước.
Chỉ là cô không ngờ, Vu tổng giám cũng ở đó, mở miệng ra đầy ngữ điệu khinh thường:
"Lục tổng giám, nghe nói chuyên phóng Cố thiếu gia cô làm không được tốt a, chậc chậc, nói ra sợ sẽ bị người người cười chê mất thôi. Nhiều đồng nghiệp đang chờ mong chuyên phóng của cô a, đừng để đến lúc đó mọi công sức đều đổ sông đổ biển, làm cho Thuỵ Thượng phải bị mất chuyên mục quan trong đi a!"
Nghe thấy lời cô ta, Lục Khinh Lan không thèm để ý, dùng thìa khuấy ly nước chanh trong tay xong, mới nhàn nhạt trả lời:
"Đa tạ Vu tổng giám quan tâm."
"Cô!" – Vu tổng giám bị nghẹn không nói nên lời, tức giận lén từng mắt Lục Khinh Lan mấy cái, sau đó chậm rãi cười lạnh, tiếp tục lên tiếng: "Cũng phải, nghe nói thời hạn chỉ còn không quá một tuần, Lục tổng giám đương nhiên không cần phải vội, cho nên mới có thời gian đi dụ dỗ với Cố đạo diễn phải không? Sao tôi lại nghe nói, Cố đạo diễn là vị hôn phu của bạn thân Giang Nhiễm Nhiễm cô a?"
Vu tổng giám thành công làm cho Lục Khinh Lan dừng lại, nhíu nhíu mày, quay lại hỏi cô ta:
"Cô có ý gì?"
"Cái gì mà có ý gì?" – Vu tổng giám che miệng cười khé, khinh thường đánh giá Lục Khinh Lan một chút, kỳ dị nói: "Tôi cũng không có nhiều ý tứ dành cho Lục tổng giám cô, ngay cả vị hôn phu của bạn thân mình cũng muốn dụ dỗ, ai da, nghe nói cô còn sắp đính hôn? Không lẽ đính hôn với Cố đạo diễn sao hả?"
Lục Khinh Lan nhận ra mình đã nhầm khi hỏi chuyện người này, cho nên cô xoay người rời đi.
Chỉ là, trên đường trở về văn phòng, có không ít ánh mắt đồng nghiệp dò xét cô, bàn tán, vẻ mặt nhiều chuyện, thậm chí còn có người phấn khích.
Thấy thế, đôi mày thanh tú của cô nhíu chặt hơn.
"Lan tỷ!" – Vừa vào cửa phòng ban, Hạ Hinh Thinh đã đón lấy cô, chỉ chỉ vào màn hình máy tính, ấp úng nói: "Weibo.. ảnh chụp.."
Lục Khinh Lan đến gần xem thử, không khỏi nheo mắt lại, trên Weibo đã có mấy bài post ảnh chụp về việc cô và Cố Lăng Tu đi mua bông tai hôm qua, từ góc độ ảnh chụp cho thấy, bộ dạng hai người rất dễ làm người khác hiểu lầm.
Nhìn kỹ một chút, đây là cho một cư dân mạng post lên, nói rằng hôm qua dạo phố vô tình đụng phải Cố đạo diễn trong tiệm trang sức Cartier, còn tưởng người bên cạnh là tiểu hoa đán Giang Nhiễm Nhiễm, ai ngờ không phải, cho nên chụp lại.
"Lan tỷ, đây là ai làm thế? Thật là tung tin đồn nhảm!" – Hạ Hinh Thinh thấy cô vẫn giữ im lặng, không khỏi tức giận nói: "Lan tỷ, em tin tưởng chị!"
Thật ra Lục Khinh Lan không để những chuyện này trong lòng, chỉ là một đám người nhiều chuyện, nhưng do chuyện này liên luỵ đến Giang Nhiễm Nhiễm, cô không thể không có hành động gì, ký giả bây giờ chuyện gì cũng dám viết bừa!
Vừa nghĩ đến Giang Nhiễm Nhiễm, điện thoại cô đã nhanh chóng reo lên, mở ra xem, quả thực là Giang Nhiễm Nhiễm gọi tới.
Lục Khinh Lan đóng cửa phòng lại, nghe điện thoại:
"Ta đây, Nhiễm Nhiễm!"
"Lan Lan!" – Thanh âm Giang Nhiễm Nhiễm có vẻ rất vui: "Mấy ảnh chụp trên Weibo ta đã xem rồi, nàng đừng để trong lòng, đợi lát nữa ta và Cố Lăng Tu sẽ cùng đăng một bài viết sẽ làm sáng tỏ chuyện này. Chủ yếu là, ta cảm ơn nàng đã chọn bông tai cho ta! Ta thực sự rất thích a~!"
"Ta đâu có chọn đâu, đều là mắt Cố Lăng Tu có thẩm mỹ tốt, ta chỉ đưa vài ý kiến tham khảo thôi!"
Đây chính là sự ăn ý, tin tưởng lẫn nhau của hai người bọn họ, sẽ không để chuyện này làm ảnh hưởng đến tình cảm.
Nhưng cho dù như thế, người khác không phải ai cũng có thể tin tưởng.
Lục Khinh Lan vừa nghe xong điện thoại của Giang Nhiễm Nhiễm, một cuộc điện thoại khác liền gọi tới cho cô, vừa bắt máy đã bị ăn phải một chầu giáo huấn!
"Lục Khinh Lan! Cô có biết xấu hổ hay không?"