Lục Khinh Lan nhìn thấy sơ yếu lý lịch của Hạ Hinh Thinh nằm bên trong, Lục Khinh Lan quả thực rất kinh ngạc.
Con bé rời Tạp chí Kuiyu rồi sao?
Đã xảy ra chuyện gì?
Nghĩ tới phòng nhân sự nói người phỏng vấn vừa mới xuống lầu không lâu, Lục Khinh Lan ngẫm nghĩ, liền lấy điện thoại ra bấm gọi cho Hạ Hinh Thinh, cũng may Hạ Hinh Thinh chưa đi xa, hai người hẹn nhau tại quán Starbucks bên cạnh gặp mặt.
"Lan tỷ! Bên này!"
Mới tới cửa, Lục Khinh Lan đã trông thấy Hạ Hinh Thinh đang vẫy vẫy tay với mình, vẫn trong trạng thái vui vẻ hoạt bát như trước đây.
Bị nụ cười của con bé làm lây nhiễm, Lục Khinh Lan cũng cười theo. Đặt ly cà phê sữa xuống bàn xong, hàn huyên hai câu liền trực tiếp đi vào vấn đề chính:
"Tiểu Hạ, chị nhìn thấy thông tin sơ yếu lý lịch của em ở phòng nhân sự, em từ chức ở Kuiyu rồi sao? Đã xảy ra chuyện gì?"
Nghe thấy lời cô, động tác uống cà phê của Hạ Hinh Thinh có chút dừng lại, lông mi khẽ chớp chớp, cuối cùng cúi đầu, tựa như rất buồn rầu.
Lục Khinh Lan chưa từng nhìn thấy bộ dạng này của Tiểu Hạ, trong ấn tượng của cô, Tiểu Hạ lúc nào cũng trong sáng, hoạt bát, Lục Khinh Lan không khỏi lo lắng:
"Tiểu Hạ?"
"Haizz.." – Hạ Hinh Thinh thở dài, hai tay chống hai má, có chút buồn bực nói: "Lần trước chuyên phóng Bạch lão tướng quân là em làm tụt mất cơ hội, chủ biên đem em mắng một trận, sau đó còn bị những người khác trong công ty nói nhiều lời khó nghe, em đã.. Có chút không chịu được, cho nên từ chức."
Nói xong câu này, Tiểu Hạ lại cúi thấp đầu.
Lúc này Lục Khinh Lan mới nhớ đến, trước đó tại nhà của Bạch lão tướng quân, quả thật Tiểu Hạ có đến làm phỏng vấn, nhưng cuối cùng Bạch lão tướng quân lại cho mình cơ hội phỏng vấn độc quyền..
"Tiểu Hạ.." – Lục Khinh Lan liếm môi một cái, cô có chút áy náy, cô luôn cảm thấy chuyện này vẫn có liên quan tới mình, mặc dù chuyên phóng là chuyên mục cạnh tranh rất quyết liệt giữa các Tòa tạp chí với nhau, nhưng Lục Khinh Lan lại không nghĩ rằng sẽ biến thành như thế.
"Lan tỷ, chuyện này không liên quan tới chị!" – Hạ Hinh Thinh nghe thấy lời Lục Khinh Lan có chút tự trách, vội vàng khoát tay: "Nếu như không có chuyện này em cũng sẽ từ chức, chẳng qua chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Được vào làm việc ở Thuỵ Thượng chính là ước mơ của em, chị phải nên cùng em cảm thấy vui vẻ mới đúng, em đang đuổi theo, thực hiện giấc mơ của mình, không phải sao?"
Nói xong lời này, đôi mắt của Hạ Hinh Thinh rất trong sáng, trong đó có chứa đựng giá trị của ước mơ, làm cho người khác không thể xem nhẹ được, Lục Khinh Lan cũng cười đáp lời:
"Ừm, em rất tuyệt!"
Nghe thấy Lục Khinh Lan cổ vũ mình, Hạ Hinh Thinh cười rất vui vẻ, đôi mắt cong cong, trông rất đẹp mắt.
"Được rồi, vậy chị trở về trước đây." – Lục Khinh Lan nhìn đồng hồ, đứng dậy định rời đi.
"Dạ, được rồi! Lan tỷ, chị mau trở về làm việc đi!" – Hạ Hinh Thinh gật đầu, cùng lúc vẫy tay chào cô. Chỉ là sau khi Lục Khinh Lan xoay người rời đi, tay của Tiểu Hạ lại cứng đờ giữa không trung, thần sắc cả người cũng thay đổi hẳn, giống như là bất an, lại tựa như rầu rĩ.
Sau khi trở lại công ty, Lục Khinh Lan đến phòng nhân sự, hỏi thăm về tình huống của các ứng cử viên, mới biết chủ nhiệm phòng nhân sự đã đến thảo luận với Lăng Vi rồi, đã quyết định nhận Hạ Hinh Thinh và một nữ sinh khác.
Lục Khinh Lan không có ý kiến, cô cũng tương đối xem trọng Tiểu Hạ, liền vui vẻ gật đầu đồng ý.
Về phòng làm việc của mình, cô sắp xếp công việc một chút mới nhớ tới lời hẹn xế chiều hôm nay sẽ thực hiện chuyên phóng với Cố Lăng Tu, cho nên thu thập đồ dùng một chút, chuẩn bị lên đường.
Bất quá, cô không ngờ, Bạch Ninh lại ở dưới lầu chờ mình, hơn nữa nhìn dáng vẻ chắc cũng đã chờ được một lúc rồi.
"Có chuyện gì?" – Lục Khinh Lan chỉ cần nhớ đến chuyện ngày đó tỷ muội Bạch gia này hại Giang Nhiễm Nhiễm bị ngã, trong lòng liền không thoải mái, trên mặt cũng không biểu lộ chút cảm xúc gì, tựa như đối phương cũng chỉ là một người xa lạ.
"Là, có chút việc!" – Bạch Ninh cắn môi, không dám nhìn thẳng mặt Lục Khinh Lan, một lúc sau, cô ta mới hỏi dò: "Này, Lục Khinh Lan, tôi có thể nói chuyện cùng cô một lát không?"
Lục Khinh Lan không biết cô ta muốn nói cái gì, huống chi cô cũng không muốn bàn thêm, cô nhớ Diệp Đình Thâm từng nói với mình, không cần phải để ý tới Bạch Ninh, cho nên trực tiếp từ chối:
"Tôi phải làm việc, không có thời gian."
"Aizzz, cô đừng đi mà!" – Bạch Ninh chặn trước mặt cô, giang hai tay ra, tựa như hơi sốt ruột, nói năng có chút lộn xộn: "Tôi không biết người kia lại là bằng hữu của cô, thật sự xin lỗi! Chúng tôi không phải cố ý, còn nữa, cô không được vì chuyện này mà không cho tôi đến gặp Diệp tứ ca a! Tôi đến để nói xin lỗi nha! Sao cô có thể hành xử như vậy?"
Tuy ngoài miệng cô ta nói mấy lời xin lỗi, nhưng Lục Khinh Lan thấy trên mặt lại không có chút thành ý hay áy náy, vậy Lục Khinh Lan phải nói cái gì? Còn bảo vì chuyện này ngăn không cho cô ta đi gặp Diệp Đình Thâm?
Thật buồn cười!
Nghĩ đến hôm trước Bạch Thư ở trong phòng bệnh xin lỗi, sau đó lại nhìn người trước mặt này, Lục Khinh Lan chỉ có thể nghĩ rằng, hai người này đã bị tính cách đại tiểu thư chiều hư rồi.
"Thứ nhất, người cô nói xin lỗi, không phải là tôi. Thứ hai, cô muốn gặp Diệp Đình Thâm thì tự mình đi mà gặp." – Nói xong hai câu này, Lục Khinh Lan không nhìn đến Bạch Ninh một cái, đi thẳng ra lề đường đón xe.
"Cô.. cô!" – Bạch Ninh cứ thế bị bỏ lại phía sau, cô ta rất không cam tâm nhưng lại không có chút sức lực nào để tiến lên, đành phải gọi điện cho Bạch Thư xem phải làm cái gì.
Lục Khinh Lan ngồi lên xe, trong lúc lơ đãng quay đầu lại nhìn Bạch Ninh, thấy cô ta đang bực bội cầm điện thoại nói chuyện, cũng không để ý tới. Nếu như nói cảm giác hiện tại của cô dành cho hai chị em nhà họ Bạch này, Lục Khinh Lan quả thực 'không cảm xúc'.
Lục Khinh Lan hẹn Cố Lăng Tu tại một nơi tương đối yên tĩnh, hai người trực tiếp vào chủ đề chính, không bao lâu, bài chuyên phóng cũng được hoàn thành, nhưng cho dù như thế, cô cũng nghe theo Diệp Đình Thâm và Cố Lăng Tu, nói với bên ngoài rằng bài chuyên phóng không tiến triển là mấy.
Lục Khinh Lan hiểu rõ khổ tâm của hai người kia, cho nên rất tình nguyện phối hợp.
Sau khi kết thúc, cô bị Cố Lăng Tu kéo đến một cửa hàng mua quà cho Giang Nhiễm Nhiễm.
Sinh nhật Giang Nhiễm Nhiễm cũng sắp đến rồi, Cố Lăng Tu muốn dành cho cô ấy một sự bất ngờ, nhưng không biết nên mua gì cho tốt, thành ra để Lục Khinh Lan cho ý kiến tham khảo.
Lục Khinh Lan nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy nên mua bông tai là tốt nhất, bởi vì cô nhớ rõ, Giang Nhiễm Nhiễm tương đối có hảo ý với bông tai.
Cố Lăng Tu nghe xong, vội vàng đưa Lục Khinh Lan đến cửa hàng Cartier.
Giang Nhiễm Nhiễm thích nhất là mẫu mã trang sức ở nơi này.
Hai người cùng chọn rất lâu, cuối cùng chọn ra được ba mẫu bông tai, lúc hội ý nhau, khoảng cách của cả hai tương đối gần, dù sao cũng không thấy có chuyện gì, vì vốn dĩ Cố Lăng Tu và Lục Khinh Lan đều đã quan thuộc, nhưng bọn họ không ngờ tới, tại một góc khuất gần đó, có một người mang vẻ mặt đắc ý đang điên cuồng tự mãn nhìn hình ảnh này.
Cuối cùng Cố Lăng Tu để phục vụ viên đi gói đôi bông tai lại – với sự toàn tâm toàn ý.
Lục Khinh Lan nhìn thấy động tác của Cố Lăng Tu chợt nhớ tới mình đã quên chiếc nhẫn, sau ngày xảy ra tai nạn xe lần đó, cô đã đem chuyện chiếc nhẫn quên mất, ngẫm lại cũng đã khá lâu rồi, cũng phải nên đi lấy thôi, sao Đình Thâm lại không nhắc mình nhỉ?
Sao mình lại có thể quên như vậy chứ? Thời gian trôi đi một đoạn dài, ngay cả ngày đính hôn cũng sắp đến gần.
Cô không biết rằng, trong lúc cô nhớ tới chuyện này, Diệp Đình Thâm cũng đã nắm bắt thời gian, đồng thời anh cũng đang suy nghĩ muốn làm cho cô một sự ngạc nhiên lớn.
Lục Khinh Lan nghĩ lung tung một hồi, không để ý đến Cố Lăng Tu đứng trước mặt mình, không chút cử động, thấy thế cô vỗ nhẹ vai anh:
"Cố Lăng Tu, anh đang nghĩ gì thế?" – Vỗ một cái, Lục Khinh Lan hỏi, lúc này lại phát hiện ánh mắt của Cố Lăng Tu đang xem xét một tiệm cà phê đối diện.
Thuận theo mắt Cố Lăng Tu, Lục Khinh Lan nhìn sang, có chút kinh ngạc.
Đây không phải là Bạch Thư và Nguyễn Quân sao? Bọn họ biết nhau?
Bất quá điều Lục Khinh Lan ngạc nhiên nhất chính là, Bạch Thư đang nhàn nhã tựa vào lưng ghế, bưng ly cà phê lên trước mặt uống một ngụm, lúc để ly cà phê xuống bàn, trên mặt không còn cười yếu ớt như trước, nói chuyện với Nguyễn Quân, dáng vẻ đó so với điệu bộ bình thường nhút nhát, nhát gan trước mặt Lục Khinh Lan lại hoàn toàn khác xa.
Mà Nguyễn Quân, hôm nay tháo kính mắt xuống, dáng vẻ so với ngày thường cũng hoàn toàn khác biệt, bộ mặt cười gian xảo, tựa như đang bày mưu tính kế gì đó.
Lục Khinh Lan nhíu nhíu mày, luôn cảm thấy có điểm gì đó kỳ lạ:
"Cố Lăng Tu, hai người bọn họ, em thấy.."
"Anh sẽ điều tra thêm." – Cố Lăng Tu hiểu ý cô, hai mắt híp lại, tốt nhất không nên hành động sơ suất.
"Được."
Bông tai đã gói xong, Lục Khinh Lan thấy cũng đã hết giờ làm việc, trực tiếp trở về nhà, không về lại công ty.
Nhớ đến mấy hôm nay cô và Diệp Đình Thâm ai cũng bận rộn không có thời gian ngồi bên nhau một chút, hôm nay vất vả lắm mới không tăng ca, cô liền muốn tạo cho anh một sự bất ngờ.
Bất quá cô không nghĩ tới, gia hỏa Diệp Đình Thâm kia đã đi trước mình một bước, làm cho cô phải vui mừng.
Ánh nến phối hợp với âm nhạc êm dịu, mùi thơm ngát của hoa hồng và mùi thức ăn hòa quyện vào nhau, không gian xung quanh, hết thảy đều tràn ngập ý vị mờ ảo, tình hòa.
Cái này cũng chưa phải là the best.
Diệp Đình Thâm mặc áo sơ mi màu trắng nhạt phối với quần tây đang khoanh tay dựa bên tường, tĩnh mịch nhìn cô, trong mắt chứa đầy ý cười không dứt.
Lục Khinh Lan nhìn xuống, trên áo sơ mi có vài chiếc nút được tuỳ ý gỡ ra, bên trong lớp da thịt ẩn ẩn hiện hiện, xuống chút nữa, hai chân thẳng tấp, thon dài, tư thế thật sự mị hoặc quá đỗi!
Rõ ràng chỉ là một tư thế đứng thẳng tự nhiên, nhưng hết lần này tới lần khác, trên người Diệp Đình Thâm lại toát lên khí chất thu hút, ưu nhã đến mê ly!
Cô nghe thấy tiếng nước bọt của mình mất hết tiền đồ nuốt xuống trong cổ họng.
Sau đó, cô trông thấy Diệp Đình Thâm mỉm cười, đôi môi mỏng mấp máy nói chuyện: "Ngây người nhìn cái gì a? Còn đứng ngốc ra đó làm gì? Mau đi rửa tay ăn cơm thôi!"
Bị anh trêu chọc một trận, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Khinh Lan bắt đầu đỏ lên một mảng, vội vàng chạy nhanh vào toilet tránh né.
Sau lưng, là tiếng cười nhạo, không chút nể mặt của Diệp Đình Thâm vang lên.
Đợi khi cô trở ra, anh đã giơ tay vẫy vẫy với cô, chỉ chỉ vào ghế: "Ngồi ở đây này."
Dưới ánh nến, khuôn mặt anh tuấn của Diệp Đình Thâm cười đầy nhu hòa, Lục Khinh Lan giống như bị câu mất hồn phách, chỉ biết răm rắp nghe theo lời anh.
Nhưng chuyện này đối với Diệp Đình Thâm mà nói, vẫn chưa đủ.
Anh nhíu mày, trực tiếp đi tới bên cạnh, ôm chân của Lục Khinh Lan lên.
Lục Khinh Lan khẽ giật mình, cuộn người lại trong lòng anh.
Diệp Đình Thâm mỉm cười.
"Khinh Lan!" – Anh nhẹ nhàng thổi khí vào bên tai cô, nhẹ nhàng cắn tai cô một cái, sau đó thấy cô có chút run rẩy, anh mới chậm rãi mở miệng: "Anh nhớ em, còn em?"
Toàn thân Lục Khinh Lan trở nên tê dại, liền liên tục lên tiếng, nhưng toàn thân có chút bất lực: "Em.. em cũng.. nhớ anh."
Nghe được đáp án mình muốn, Diệp Đình Thâm tựa như rất cao hứng, chớp mắt, bỗng nhiên đưa tay chỉ vào ly rượu vang trên bàn: "Rượu vang đỏ mà Cố Lăng Tu cất giữ, chúng ta nếm thử đi?"
Lúc nói chuyện, hơi thở ấm áp của anh đều chạm tới khuôn mặt của Lục Khinh Lan, cô cảm thấy có chút choáng váng, gật đầu nói:
"Được!"
Nghe xong, Diệp Đình Thâm liền đưa tay cầm ly rượu đế cao, đưa đến bên miệng của Lục Khinh Lan, đồng thời, anh cũng tiến đến ly rượu.
Hai đôi môi cách một ly rượu.
Lục Khinh Lan ngửi thấy dưới mũi mình là mùi rượu vang trái cây, cả người lại càng thêm choáng váng, ánh mắt cũng bắt đầu chìm đắm.
"Cùng uống một hớp, có được không?" – Diệp Đình Thâm dỗ dành cô.
Anh như thế, sao Lục Khinh Lan có thể từ chối, nghe lời cầm ly rượu lên.
Nhưng lúc cô sắp chạm đến ly rượu, Diệp Đình Thâm đột nhiên đem ly rượu đưa ra chỗ khác, đem môi Lục Khinh Lan đoạt lấy!