Thiển Hôn Thâm Ái

Chương 264: Khó sống, xin chịu thua




"Lại đây, đánh với ta ván cờ." – Bạch lão tướng quân tâm tình rất tốt, chỉ chỉ một bàn cờ vua bên cạnh, không cảm thấy lời nói của mình có vấn đề gì, nói tiếp: "Nếu con thắng, ta để con làm phỏng vấn, nếu như thua.."

Bạch lão không nói hết lười, nhưng Lục Khinh Lan lại có thể hiểu rất rõ ràng, nếu thu, phỏng vấn cái gì gì, cũng không cần nghĩ tới rồi.

Cô nhanh chóng liếc mắt qua vẻ mặt đang tươi cười của Bạch lão tướng quân, lấy can đảm, làm vẻ mặt đau khổ, cố ý than thở:

"Bạch lão tướng quân, nhất định phải chơi cờ sao?"

Lục Khinh Lan biết những con cờ kia, nhưng tụi nó lại không biết cô a!

Khi còn bé, lúc ở tại Lục gia, Lục lão gia tử mỗi lần chơi cờ, một tay sẽ ôm Lục Khinh Lan, một tay chỉ chỉ dạy dạy cô chơi cờ. Có thể nói lúc đó, Lục Khinh Lan cảm thấy cờ vua khá nhàm chán, học xong vài ngày đã vứt sang một bên.

Sau này lớn lên, ông Tô Chi Giang cũng muốn dạy cô, nhưng cô vừa nhìn thấy cờ vua đã bỏ chạy, cho nên tới bây giờ, cô cũng chỉ xem mình học hành nửa vời mà thôi.

"Không dám à?" – Thấy ánh mắt đáng thương của Lục Khinh Lan, Bạch lão tướng quân đột nhiên cảm thấy tâm tình tốt đến kỳ lạ, ông không tin nha đầu này không có gan chơi, bất quá bộ dáng này của cô lại đúng ý ông, ông không thích nhìn thấy điệu bộ chưa đánh mà đã sợ hãi lo sợ.

"Ai nói con không dám?" – Chuyện tới bước này, cô không biết cũng phải đánh, huống chi, cô cũng không phải là người dễ dàng bỏ cuộc. Thử một lần, nói không chừng lại có kỳ tích xảy ra thì sao?

Bạch lão tướng quân nheo mắt lại, đem sự sắc sảo trong đáy mắt cất đi, hài lòng gật đầu một cái:

"Tốt!"

Ngồi xuống chỗ của mình, Lục Khinh Lan cố gắng nhớ lại những kiến thức cơ bản mà Lục lão gia tử đã truyền dạy cho cô trước đây, sau đó mới bắt đầu nắm cờ. Không chỉ như thế, lúc này cô vẫn luôn chú ý đến Bạch lão tướng quân trước mặt.

Lục lão gia tử từng nói với cô, có một loại chuyên gia, lúc bắt đầu chơi sẽ không đem đối phương dồn vào chỗ chết để bị thua cuộc ngay, mà người đó thích ngắm nhìn từng chút từng chút một dẫn dụ để đối phương vào bẫy, hết lần này tới lần khác cho người kia thấy cơ hội chiến thắng gần trong gang tấc. Có thể nói, lúc này thời cơ mới chín muồi, những biểu hiện lâm vào thế yếu kia chỉ là giả dối, bởi vì đối phương có giãy dụa thế nào cũng đều vô dụng, thậm chí người kia cũng không biết rằng ngay từ khi bắt đầu mình đã thua rồi!

Thời gian trôi đi phân nửa, Lục Khinh Lan thình lình phát hiện, Bạch lão tướng quân chính là thuộc lối chơi chuyên gia này!

Tuy hiện tại cục diện nhìn qua phía ông cũng tạm được, nhưng mỗi một quân cờ đều có thể thấy rõ, Lục Khinh Lan đã từng bước rơi vào cửa chết, tuy vẻ ngoài của ngõ cụt này tạm thời cũng không đến độ quá tệ hại!

Nhưng, cho dù mọi thứ đang rõ ràng như thế, Lục Khinh Lan cũng sẽ không chịu thua đơn giản!

Cô mím chặt môi, suy ngẫm một lát, Lục Khinh Lan giơ tay đổi phương hướng, quân cờ lại rơi vào một vị trí khác.

"Tiểu nha đầu, con nhất định phải đi như vậy sao?" – Bạch lão tướng quân nhàn nhã nhìn cô một cái, khóe mắt mang theo ý cười, tựa như đang cười nhạo sự giãy dụa vô dụng của cô: "Ta cho con đi lại lần nữa a."

"Nhất định không hối hận!" – Lục Khinh Lan lắc đầu, chống lại ánh mắt kiên định của ông, nói: "Bạch lão tướng quân, tới phiên người!"

Tròng mắt của cô lóe lên, chứa đựng ý chí quật cường bất khuất, dường như trong đếm tối, có thể khiến cho người ta mê muội. Bạch lão tướng quân có chút ngẩn người, ý cười trên môi càng lúc càng đậm, trong lòng đã ngầm quyết định.

Dù cho Lục Khinh Lan có thay đổi cách đánh, nhưng có thể được chơi một ván cờ cùng người chuyên nghiệp như Bạch lão tướng quân, thay đổi cỡ nào cũng chỉ có thể kéo dài việc nhận thua cuộc.

"Tiểu nha đầu! Con thua!" – Bạch lão tướng quân vừa thu dọn tàn cuộc, sắc mặt không đổi, vừa nhắc nhở cô: "Tình nguyện chịu thua sao?"

"Tình nguyện chịu thua!" – Lục Khinh Lan đứng lên, dùng sức cắn răng, hít sâu một hơi, khóe miệng vừa vặn cười nói: "Bạch lão tướng quân, xin phép cáo từ trước!"

"Được!" – Bạch lão tướng quân cũng không nói gì, sau khi cô rời đi, ông bước tới bàn điện thoại bấm gọi một dãy số.

Lục Khinh Lan bước khỏi thư phòng, có chút phiền muộn. Tuy nói tình nguyện chịu thua không sai, vì ngay từ đầu cô đã rõ ràng biết mình sẽ thua cuộc, nhưng lúc thua thật sự vẫn phải nếm trải cảm giác khổ sở a!

Không phải cô không thể thua, chỉ là cảm thấy, tựa như cơ hội thứ hai của đã không nắm chắc được.

Lục Khinh Lan rơi vào tự trách, cũng không phát hiện bên ngoài có người đang nhìn mình. Mãi cho đến khi có âm thanh quen thuộc vang lên.

"Cô về à?"

Lục Khinh Lan nhìn qua, lại là Thẩm Tùy.

Cô tự động giữ khoảng cách với anh ta:

"Phải, tôi trở về khách sạn."

Nói xong, không đợi Thẩm Tùy trả lời, nhanh chóng đi xuống lầu.

Không biết tại sao, Thẩm Tùy thấy được động tác của cô, trong lòng đột nhiên dâng trào lửa giận. Dù sao anh ta cũng định hỏi thăm chỗ vết bỏng của cô một chút, cô lại giống như con thú nhỏ lẫn trốn thú dữ dưới dòng nước vậy!

Ý niệm thoáng qua, Thẩm Tùy định kéo cô lại hỏi một chút.

Chưa kịp hành động, dưới lầu đã truyền đến giọng của Bạch Thư.

Lục Khinh Lan cũng không nhận ra động tác của Thẩm Tùy, toàn lực chú ý của cô đều bị người dưới lầu thu hút. Bởi vì cô thấy người đứng cạnh Bạch Thư không phải ai khác, chính là trợ lý của cô ở Kuiyu, Hạ Hinh Thinh!

"Lan tỷ!" – Hạ Hinh Thinh cũng không ngờ lại gặp được Lục Khinh Lan ở đây, lập tức xông tới, cười híp hết cả hai mắt: "Lan tỷ! Chị cũng ở đây sao! Thật trùng hợp! Đã lâu không gặp chị!"

Hạ Hinh Thinh định nói gì đó, bỗng nhiên quét mắt thấy Thẩm Tùy đứng cách đó không xa, lập tức thu nụ cười lại, có chút mất tự nhiên, gọi một tiếng:

"Cậu Thẩm!"

"Tứ tẩu!" – Bạch Thư bước tới, giống như đang giải thích: "Tiểu Hạ cũng đến để phỏng vấn ông nội tôi!"

Nói xong, Bạch Thư quay sang cười ôn nhu với Hạ Hinh Thinh: "Nhanh lên đi, quẹo trái phòng thứ hai chính là thư phòng."

"Cảm ơn chị Bạch Thư!" – Lúc này Hạ Hinh Thinh cũng biết vì sao Lục Khinh Lan lại ở nơi này, không khỏi có chút lo lắng.

"Mau đi đi! Lúc rảnh sẽ trò chuyện tiếp!" – Lục Khinh Lan nhìn thấy sự mất tự nhiên của Hạ Hinh Thinh, vỗ vỗ bả vai cô bé, bảo không cần phải thế, "Chị có chút việc, đi trước đây!"

Không thể phủ nhận, khi cô biết tiểu Hạ cũng đến phỏng vấn Bạch lão tướng quân, trong lòng có chút lạc lỏng. Ở nơi này lâu như vậy, trong đầu cô quẩn quanh vì chuyện phỏng vấn thất bại, buồn bực trong lòng.

A, không phải, ngay cả thất bại cũng không tính! Dù sao, cô cũng chưa bắt đầu làm!

Lục Khinh Lan không khỏi tự giễu bản thân.. nhếch môi một cái, cô cũng không muốn vội vàng trở về khách sạn.

Dọc theo đường cái bước đi, nhanh chóng cũng đến chạng vạng tối, thiên không vẫn còn lưu lại hơi ấm.

Đi được một hồi, di động trong túi xách bỗng nhiên chấn động liên hồi.

Lục Khinh Lan sáng mắt lên, có phải là Diệp Đình Thâm trả lời điện thoại cho cô rồi không?

Chỉ bất quá, lúc ánh mắt nhìn vào màn hình điện báo, lại nhàn nhạt trầm xuống.

Điều chỉnh lại tâm thế, bắt máy lên:

"Lăng chủ biên!"

"Lục tổng giám!" – Lăng Vi cảm thấy Lục Khinh Lan có điểm gì đó không đúng, khóe miệng không kiềm chế được cong lên: "Bài phỏng vấn Bạch lão tướng quân thuận lợi chứ? Tôi vừa nhận được tin tức, Kuiyu cũng phái người tới muốn làm bài phỏng vấn này. Bất quá tôi tin tưởng Lục tổng giám sẽ không làm tôi thất vọng. Nhất định có thể giành được vị trí phỏng vấn đầu tiên, đúng chứ?"

Nghe xong lời Lăng Vi, Lục Khinh Lan phát giác có chút đau đầu, cô còn đang nghĩ xem có nên nói tình huống bên này cho Lăng Vi nghe hay không, không đợi cô nghĩ kỹ, Lăng Vi đã nói tiếp:

"Được rồi, cô cũng biết bài phỏng vấn này đối với Thụy Thượng tương đối quan trọng, hiện tại đã có thêm Kuiyu muốn cạnh tranh, cho nên tôi y vọng thời gian có thể rút ngắn lại còn bốn ngày, không biết cô có vấn đề gì hay không?"

Mặc dù giọng điệu Lăng Vi luôn đặt câu hỏi, nhưng vẫn không hề chừa lấy một điểm bàn bạc:

"Cứ quyết định vậy đi a! Tôi tin tưởng Lục tổng giám sẽ không làm cho toàn bộ Thụy Thượng thất vọng! Trước mắt vậy đi, bọn tôi còn phải ra ngoài làm phỏng vấn đây."

Lục Khinh Lan không hề có cơ hội mở miệng, chỉ có thể trơ mắt nhìn màn hình điện thoại tối xuống. Dù sao cô cũng không nổi giận, hôm nay mới là ngày thứ hai, xem như thời gian được rút ngắn, cô vẫn còn hai ngày, cô không phải dạng người dễ dàng từ bỏ, cách này không được, sẽ đổi cách khác!

Nghĩ thế, Lục Khinh Lan hồi máu đứng lên, yên lặng tự mình cổ vũ bản thân!

Lục Khinh Lan, mày làm được!

Chỉ là, dù sao cô cũng không ngờ tới, căn bản Lăng Vi không muốn cho cô hoàn thành bài phỏng vấn này.

"Mọi chuyện tiến hành thế nào?" – Lăng Vi buông lỏng toàn thân tựa vào thành ghế, hai mắt nhìn ngoài cửa sổ, rất khoái chí: "Tôi đã rút ngắn thời gian lại, còn cô, phải ngăn cản cô ta không được có cơ hội nào!"

"Cô yên tâm! Mọi chuyện rất thuận lợi!" – Bạch Thư đứng trong bóng tối, không hề nhu nhược như thường ngày, toàn thân tỏa ra một loại khí tức lạnh lẽo nói: "Chỉ bất quá, tôi rất muốn biết, để đối phó Lục Khinh Lan, ngay cả bài phỏng vấn quan trọng như vậy cũng đồng ý nhường, sẽ không thấy hối hận ư?"

"Hối hận?" – giống như xem trò hề, Lăng Vi mặt đầy ý cười nói: "Không đâu! Ngược lại là cô, làm chuyện mờ ám trong chính nhà mình, không sợ ông nội hay Thẩm Tùy biết được sao? Cô lại đem Thẩm Tùy thành quân cờ trong tay. Còn nữa, nếu không may Diệp Đình Thâm biết được, cô đoán xem.. anh ấy sẽ đối xử với cô thế nào?"

"Chuyện này cô không cần quan tâm!" – Bạch Thư trầm mặt, có vài điểm sốt ruột: "Cứ vậy đi, có gì tôi sẽ liên lạc lại sau."

Lăng Vi cũng không giận, thanh âm mang theo vui vẻ, nói:

"Được rồi."

Bên kia, Lục Khinh Lan cũng không biết mình đã đi dọc con đường bao lâu, cô bấm gọi hai lần cho Diệp Đình Thâm, điện thoại vẫn ở trạng thái tắt máy. Cho nên ngay cả chuyện ăn cơm cô cũng không thèm nghĩ tới, liền trở về khách sạn muốn nghỉ ngơi sớm một chút.

Chính vì có tâm sự trong lòng, suốt đêm Lục Khinh Lan cũng không ngủ được, sáng sớm hôm sau đã tỉnh.

Chỉ là, không ngờ vừa mới thức dậy đã nhận được cuộc gọi của Bạch lão phu nhân.

"Tiểu nha đầu, hôm nay con tới được không? Nãi nãi muốn nghe con đánh

"Uổng Ngưng My", có được không?"

Thật ra, Lục Khinh Lan đã vô cùng kinh ngạc, bất quá cô nhanh chóng nở nụ cười:

"Được! Con chuẩn bị tới đây!" – Mặc kệ bài phỏng vấn này cuối cùng có thành công hay không, cũng sẽ không làm ảnh hưởng giữa cô và Bạch lão phu nhân.

Lục Khinh Lan nhanh chóng chuẩn bị xong, đón xe đi đến cửa Quân khu Đại viện, cô còn tưởng mình sẽ bị kiểm tra thật lâu như lần trước, không ngờ chỉ tới ghi danh cho có, đỡ tốn không ít thời gian.

Nhà của Bạch lão tướng quân hướng về phía nam, đi chừng mười phút là đến.

Lúc Lục Khinh Lan chuẩn bị bước tới nhấn chuông cửa, bỗng nhiên phía sau vang lên tiếng thắng xe dồn dập.

Ngay sau đó, một cái chân dài từ trong xe lộ ra, bước xuống..