Thiển Hôn Thâm Ái

Chương 263: Các người.. đang làm gì?




Lục Khinh Lan không ngờ tới đây còn đụng phải Thẩm Tùy!

Bất quá, trong nháy mắt, cô liền che giấu kinh ngạc, khôi phục lại dáng vẻ bình thường, anh ta là bạn trai của Bạch Thư, xuất hiện ở đây cũng bình thường thôi.

Phòng khách lớn như vậy cũng chỉ có hai người bọn họ, Lục Khinh Lan suy nghĩ một chút, vẫn lịch sự gật đầu chào hỏi.

Mà Thẩm Tùy cũng không có gì đặc biệt, gật đầu lại.

Trong nhất thời, ai cũng không nói lời nào.

Có lẽ bầu không khí có chút quái dị, lúc lâu, Thẩm Tùy vô tình mở miệng phá vỡ trầm mặc:

"Cô đến phỏng vấn Bạch lão tướng quân sao?"

Lục Khinh Lan không ngờ anh ta đã biết chuyện này, hơn nữa, âm thanh đó có chút kỳ quái, không giống với vẻ xa lạ, lạnh lùng, nghiêm nghị như ngày thường. Suy ngẫm một lát, cô gật đầu:

"Phải, chính là vì bài phỏng vấn."

Nghe được câu trả lời của cô, Thẩm Tùy vẫn như cũ nhìn cô, sau đó không nói thêm lời nào.

Không gian lại rơi vào trầm mặc lần nữa.

Trong phòng khách an tĩnh, ngoại trừ tiếng lật tạp chí kinh tế của Thẩm Tùy thỉnh thoảng vang lên, cũng không có âm thanh nào khác.

Cuối cùng, Lục Khinh Lan không nhịn được, quan sát anh ta một chút, thử hỏi dò:

"À.. thân thể anh đã bình phục hết chưa?"

Sau khi xuất viện đến nay, đây là lần đầu cô gặp lại Thẩm Tùy.

Không ai phát hiện, vừa nghe xong lời cô, ngón tay lật trang giấy của Thẩm Tùy có chút mất tự nhiên, không ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng đáp lại một chữ:

"Ừm."

Lục Khinh Lan nghĩ rằng sẽ lại rơi vào im lặng tiếp, thì bà Lý mở cửa phòng khách bưng hai chén trà từ phòng bếp đi ra, cung kính nói:

"Cậu Thẩm, Lục tiểu thư, mời dùng trà!"

"Cảm ơn!" – Lục Khinh Lan nhướng môi cười, định đứng dậy đón nhận tách trà.

Nhưng không biết có phải cô quá bất cẩn hay là bà Lý nhanh chóng buông tay, làm cho tách trà bị nghiêng xuống, nước nóng đổ hết ra!

"Oai!" – Lục Khinh Lan bị đau, kêu lên! Mu bàn tay cô lập tức đỏ ửng một mảng da lớn.

Bốp!

Chén trà cũng rơi trên mặt đất, bể thành từng mảnh nhỏ! Mà nước nóng cũng không sai lệch, bắn hết vào mu bàn chân của Lục Khinh Lan!

"Lục tiểu thư, cô không sao chứ? Xin lỗi.. tôi.." – Bà Lý lập tức hốt hoảng, tay vẫn đang cầm ly trà cứng ngắc giữa không trung, không biết làm sao.

Thấy dáng vẻ lo lắng của bà, Lục Khinh Lan cũng không tiện nói gì, khẽ mấp máy môi, vừa định nói không có gì, bỗng không ngờ, trước mắt cô đột nhiên tối sầm lại!

Thẩm Tùy xuất hiện trước mặt Lục Khinh Lan!

"Có nghiêm trọng không?" – Thẩm Tùy nhíu chặt mày, bắt lấy bàn tay của Lục Khinh Lan, kiểm tra thương thế, dừng một lát, anh ta nghiêm mặt lại nhìn bà Lý đang hết sức lo lắng kia nói: "Đêm một chậu nước lạnh qua đây, sau đó lấy thuốc mỡ, nhanh lên một chút!"

Thẩm Tùy tuy không nói nhiều, làm cho người ta cảm thấy lạnh lẽo, nhưng bây giờ, trạng thái lại giống như muốn ăn thịt người! Đây là lần đầu tiên bà Lý gặp phải, không khỏi ngây ngẩn, mất mấy giây mới phản ứng lại được, liên tục gật đầu:

"A a! Tôi, tôi đi ngay!"

Dứt lời, nhanh chóng đi vào phòng bếp.

Đừng nói là bà Lý, ngay cả Lục Khinh Lan cũng kinh ngạc không kém.

Chỉ là, Lục Khinh Lan không chỉ ngạc nhiên vì nét mặt của Thẩm Tùy, mà còn cả thái độ của anh ta đối với mình.

Xem như sau khi anh ta cứu cô lần trước xong, hai người cũng không còn là địch nhân như trước đây, nhưng Thẩm Tùy cũng không cần phải sốt ruột như vậy chứ?

Sốt ruột?

Từ này thoáng cái hiện qua đầu Lục Khinh Lan, lập tức cô ngây ngẩn cả người, trong lòng cảm thấy có điểm gì đó rất kỳ quái!

Nhưng Thẩm Tùy ngó qua, thấy cô vẫn im lặng, còn tưởng là bị bỏng rất đau, đôi mày nhíu thật chặt, lo lắng hỏi:

"Rất đau sao?"

Lời vừa hỏi xong, ngay cả chính Thẩm Tùy cũng tự mình sửng sốt!

Giọng nói lo lắng, khẩn trương này, sao lại có thể nói ra trước mặt Lục Khinh Lan?

Mình bị sao vậy?

Chỉ là, Thẩm Tùy còn chưa kịp ngẫm nghĩ, ngoài cửa bỗng xuất hiện một mớ âm thanh vui cười. Nhưng sau đó, âm thanh cũng lập tức dừng hẳn.

"Thẩm, Thẩm Tùy ca.." – Bạch Thư thấp giọng kêu một tiếng, tựa hồ không tin vào mắt mình, mất mấy giây, lúc này cô ta suýt phát khóc, nói: "Tứ tẩu, các người.. các người đang làm gì vậy.."

Lục Khinh Lan cảm thấy bó tay toàn tập! Cô và Thẩm Tùy có vẻ lại bị hiểu lầm rồi.

Thầm thở dài một hơi, Lục Khinh Lan nhanh chóng rút tay khỏi Thẩm Tùy, thoải mái đứng lên, đầu tiên là tôn kính hướng về Bạch lão tướng quân, gật đầu một cái, thanh âm trong như nước suối reo, nói:

"Bạch lão tướng quân, nãi nãi!"

Sau đó mới nhìn qua vành mắt có chút đỏ của Bạch Thư, giải thích nói:

"Chén trà nóng không cẩn thận rớt xuống, tôi bị bỏng một chút, Thẩm Tùy chỉ tới xem thế nào thôi."

Cô là người thẳng thắn, thái độ vừa nói vừa thản nhiên, cho thấy mọi chuyện trước mắt Bạch Thư đều không phải như cô ta nghĩ.

Thẩm Tùy nhìn Bạch Thư sắp mở miệng, trong lòng không biết nghĩ thế nào, anh lên tiếng trước cô ta:

"Gia gia, nãi nãi! Con và Lục Khinh Lan chỉ là bằng hữu đơn thuần, thấy cô ấy bị thương nên tới xem một chút. Tiểu Thư, em đừng hiểu lầm!"

Thanh âm của Thẩm Tùy cũng tuyệt đối bình thản, không có gì lạ, trước sau như một, quả thật là không thể bình thường hơn, ngay cả cái liếc nhìn Lục Khinh Lan cũng nhàn nhạt như không.

"Lão tướng quân, phu nhân!" – Bà Lý lúc này bưng chậu nước lạnh ra, vẻ mặt áy náy giải thích: "Là tôi không cẩn thận, cầm chén trà không chặt, làm bỏng Lục tiểu thư!"

Bất quá, nói cho hết lời, cũng chẳng biết bà Lý vô tình hay cố ý, nhìn Thẩm Tùy và Lục Khinh Lan có chút khó xử.

Mà động tác này, không thể qua mắt được Bạch lão tướng quân và Bạch phu nhân.

"Tiểu nha đầu, mau chóng thoa thuốc đi con!" – Bạch lão phu nhân rất bình tĩnh, trên mặt không biểu hiện cảm xúc gì.

"Đúng vậy, Lục tiểu thư, thuốc đây rồi, mau thoa lên một chút!" – Bà Lý nhanh chóng đi tới, chen vào giữa Thẩm Tùy và Lục Khinh Lan, nắm tay cô lên, giả vờ phải giúp Lục Khinh Lan thoa thuốc.

Chỉ bất quá, bà ta vừa chụp lấy tay cô, đã bóp trúng chỗ vừa bị bỏng.

"Axx!"

Thẩm Tùy đứng gần nghe thấy, trong lòng liền xuất hiện ý nghĩ muốn tới xem một chút, nhưng nhìn qua Bạch Thư vẫn đang cắn chặt đôi môi, cho nên đành nhịn xuống.

"Không cần đâu! Để tôi tự làm là được!" – Lục Khinh Lan không nhìn thấy động tác của Thẩm Tùy, nhưng bà Lý vẫn làm ra bộ dáng có lỗi, muốn thoa thuốc cho cô, cô phải cố gắng kiên trì mới tránh được.

Bà Lý cũng đành để như thế.

Lúc này, Bạch lão tướng quân vẫn không lên tiếng, nhấc chân bước lên lầu, không liếc mắt nhìn Lục Khinh Lan một cái, giống như cô không phải là người quan trọng vậy.

"Lão Bạch!" – Bạch lão phu nhân bất đắc dĩ dậm chân, đi theo, đi mấy bước lại xoay người, tựa như thở dài nói: "Tiểu nha đầu, con ngồi đây đợi ta một lát a!"

Rất nhanh, trong phòng khách chỉ còn lại ba người, Lục Khinh Lan, Thẩm Tùy và Bạch Thư.

Bạch Thư vẫn đứng yên một chỗ, quay đầu nhìn hướng khác, không nói lời nào, khóe môi hiện ra có chút khổ sở.

Thấy thế, Lục Khinh Lan không biết nên mở miệng thế nào. Cô cũng không có gì phải thẹn với lương tâm, cho dù trên mặt Bạch Thư viết hẳn hai chữ không tin, nhưng tình huống xảy ra chính là sự thật.

Chỉ là, Lục Khinh Lan vẫn cảm thấy cái hiểu lầm này có chút quái dị, chỉ là đến gần xem vết thương một chút thôi, sao lại thành như thế?

Cuối cùng, vẫn là Thẩm Tùy đi tới, nhẹ nhàng kéo kéo tay Bạch Thư, âm thanh êm dịu, dỗ dành:

"Tiểu Thư, không tin anh sao? Anh thật sự chỉ xem vết thương của Lục Khinh Lan thôi!"

Vừa dứt lời, Thẩm Tùy thở dài, không để ý Bạch Thư đang bị mất tự nhiên, cưỡng chế kéo Bạch Thư đến chỗ Lục Khinh Lan, chỉ chỉ vào tay cô, nói:

"Em xem đi! Anh không lừa em a!"

Không phải Bạch Thư không tin, chỉ đơn giản cúi đầu, không nhìn bọn họ, hai tay nắm chặt bộ y phục không buông.

Lục Khinh Lan thấy cảnh này, suy tư một hồi, đứng lên:

"Bạch Thư, tôi về trước đây."

Hiện tại tình huống đã như thế, chuyện phỏng vấn không phải nghĩ nữa. Nên để ngày mai trở lại đi!

Xác định Lục Khinh Lan đã rời đi, Bạch Thư hung hăng bỏ tay Thẩm Tùy ra, tức giận chạy về phòng, ai cũng không để ý. Cuối cùng vẫn là Bạch lão phu nhân đứng ra khuyên bảo, cô ta mới chịu bước ra.

Lục Khinh Lan trở lại khách sạn, bất đắc dĩ nằm trên giường, cô thật sự không ngờ sẽ phát sinh chuyện như vậy. Tuy Bạch lão tướng quân chưa nói lời nào, cô cũng có thể cảm thấy ấn tượng hôm nay với ông quả thật không tốt.

Trong lúc cô đang ảo não, không ngờ, cảnh vụ viên của Bạch lão tướng quân gọi điện thoại đến cho cô, bảo cô đến nhà một chuyến nữa.

Tin tức này quả thực làm cho Lục Khinh Lan có chút hứng khởi.

Đợi đến khi cô trở lại nhà của Bạch lão tướng quân, đã bị đưa trực tiếp đến thư phòng.

Thư phòng không quá lớn, nhưng mọi thứ được bố trí rất bài bản, mỗi thứ đều tượng trưng cho một loại khí phách đặc biệt.

Bước chân vào đó, Lục Khinh Lan cảm thấy hơi hơi căng thẳng, nuốt một ngụm nước ngọt, nhìn vào đôi mắt đen nhánh của Bạch lão tướng quân, cô tự nhắc mình phải trấn tỉnh lại:

"Bạch lão tướng quân."

"Đến rồi à?" – Bạch lão tướng quân nhàn nhạt liếc mắt nhìn cô, cũng không dời mắt đi, mà đây chỉ mới là bắt đầu quan sát.

Lục Khinh Lan bị nhìn cũng không nghĩ ra, nhưng cô là người thẳng tính, cũng không ngần ngại nhìn đáp trả.

Bạch lão tướng quân cũng không ngạc nhiên khi thấy cô hành động như thế, nhưng vẫn có chút kinh ngạc, sau đó gật đầu, giọng nói vẫn giữ nguyên như cũ:

"Không sai, không hổ là người mà tiểu tử Đình Thâm kia xem trọng."

Lần này lại đến lượt Lục Khinh Lan kinh ngạc, câu này có ý gì? Không lẽ Diệp Đình Thâm đã nói trước với Bạch lão tướng quân?

Giống như đoán được cô đang nghĩ gì, Bạch lão tướng quân mở miệng giải đáp nghi ngờ của cô:

"Tiểu tử Đình Thâm kia không báo trước với ta là con đến, khi Tiểu Thư gọi một tiếng tứ tẩu, ta tự nhiên đoán ra được."

Thì ra là vậy . Lục Khinh Lan thầm nghĩ trong lòng.

Chứng kiến dáng vẻ nhận thức muộn của Lục Khinh Lan, Bạch lão tướng quân lại cười, giọng nói cũng không còn cứng nhắc, mềm mại không ít:

"Sao không bảo tiểu tử kia gọi cho ta biết trước? Với quan hệ giữa ta với nó, con muốn phỏng vấn cũng sẽ dễ dàng rất nhiều, cần gì phải đặc biệt chạy đi đánh đàn tranh thế kia?"

Nghe ra ẩn ý trêu ghẹo của Bạch lão tướng quân, Lục Khinh Lan lập tức không câu nệ như trước, lắc đầu cười đáp:

"Anh ấy là anh ấy, con là con!"

Đáp một câu đơn giản, liền làm cho Bạch lão tướng quân gật đầu hài lòng, có thể thấy cô không muốn dựa vào Diệp Đình Thâm, quả thực không sai.

Suy nghĩ một chút, Bạch lão lại hỏi:

"Biết đánh cờ không?"

Trọng tâm cuộc trò chuyện bẻ lái quá nhanh, Lục Khinh Lan nhất thời không kịp phản ứng, có chút ngơ ngác:

"..."

Bạch lão tướng quân tốt tính, lập lại lần nữa:

"Có biết đánh cờ không?"

Lần này Lục Khinh Lan đã nghe rõ ràng, cô không ngại thè lưỡi, ngượng ngùng trả lời:

"Không biết đánh cho lắm!"

Nhưng câu nói tiếp theo của Bạch lão tướng quân, làm cho cô sửng sờ tại chỗ, khẩn trương không ngớt!