"Hướng lão tiên sinh, ngài có chuyện muốn nói với tôi sao?" – Do dù cúi đầu lễ phép, Lục Khinh Lan vẫn không xem nhẹ một ánh mắt đang dò xét mình, thời gian càng trôi, càng thấy không thoải mái, còn có hơi áp lực.
Thấy ánh mắt trong suốt của Lục Khinh Lan, Hướng lão tiên sinh lại âm thầm dò xét một phen, sau đó mới mở miệng, thanh âm uy nghiêm như trước đây:
"Lục tiểu thư, chuyện cô thay Lăng Vi làm phỏng vấn ta đã biết rồi. Ta đến đây chính là muốn mời cô gia nhập Thụy Thượng."
Cái gì?
Nếu như nói Hướng lão tiên sinh đến vì mình, Lục Khinh Lan cũng đã đủ giật mình rồi. Huống chi, những lời này.. còn càng làm cô thêm chấn kinh.
"Hướng lão tiên sinh, tôi.."
"Lục tiểu thư!" – Hướng lão tiên sinh cắt ngang lời cô, sắc mặt trầm xuống: "Cô đã cự tuyệt một lần ở Thụy Thượng Chi Vận rồi, chẳng lẽ còn muốn cự tuyệt ta một lần nữa sao? Hay là, Thụy Thượng này vẫn không thể lọt nổi vào mắt xanh của cô?"
"Tôi không có ý này." – Lục Khinh Lan lắc đầu, lúc trước bởi vì sự xuất hiện của Hướng lão tiên sinh đã làm lòng cô dậy sóng, lúc này đã bình tĩnh lại: "Hướng lão tiên sinh, xin cảm ơn hậu ái của ngài. Thụy Thượng rất tốt, cũng là mơ ước của rất nhiều người, nhưng chẳng phải mỗi người ai cũng có ý chí của riêng mình hay sao?"
"Lục tiểu thư, ta cũng là người từng trải, ta muốn nhắc nhở cô một câu, Thụy Thượng có thể cho cô phát huy bao nhiêu, tiến bộ tới đâu, chắc hẳn cô là người rõ ràng nhất. Tại thành phố A, cô muốn tiến thêm một bước, Thụy Thượng chính là lựa chọn tốt nhất, đương nhiên còn có Kuiyu, nhưng cô đã ra đi không trở lại đó nữa rồi, phải không?"
Nói đến đây, Hướng lão tiên sinh đứng lên, nhìn Lục Khinh Lan một cách đầy thâm ý, hai tay chống gậy, cuối cùng nói:
"Lục tiểu thư, tôi hy vọng trong thời gian ba ngày, cô có thể suy nghĩ lại thật kỹ! Tôi chờ mong sự gia nhập của cô!"
Nói xong, Hướng lão tiên sinh thu hồi ánh mắt, một đường quay lưng về phía cổng.
Thấy thế, Lăng Vi cũng nhanh chóng đứng lên, áy náy cười cười:
"Tôi muốn đưa lão sư trở về, Lục Khinh Lan, lời vừa rồi của tôi, cô cứ suy nghĩ thêm đi! Đêm nay tôi sẽ đến nhà tìm cô!"
Nói xong, Lăng Vi gọi phục vụ đến trả tiền, sau đó nhanh chóng đi theo Hướng lão tiên sinh.
Lục Khinh Lan nhìn bóng lưng hai người họ rời đi, lần nữa rơi vào trầm tư.
Dạng này của cô, không hổ là loại không biết tốt xấu trong truyền thuyết đi!
Cô đương nhiên sẽ không biết rằng, vì để cho cô được bước chân vào Thụy Thượng, Lăng Vi cùng Kiều Chỉ Sam đã phải tốn hết bao nhiêu công phu!
"Này này! Hoàn hồn nào!" – Lúc Giang Nhiễm Nhiễm tới, đã thấy cô còn sững sờ, cho nên bước tới khoát khoát tay: "Làm sao vậy? Lăng Vi đó nói gì với nàng mà xuất quỷ nhập thần thế?"
"Chính là chuyện về bản thảo phỏng vấn hôm bửa." – Lục Khinh Lan đứng lên đỡ lấy Giang Nhiễm Nhiễm, cả hai cùng bước tới cửa hiệu thời trang lúc nãy đang xem dở,
"Không phải ta đã nói với nàng rồi sao? Ta thay Lăng Vi làm phỏng vấn chữa cháy cho Vương Tẩm a! Cô ấy nói với ta, Vương Tẩm muốn chính ta viết hoàn chỉnh bài phỏng vấn, còn hy vọng ta cân nhắc gia nhập Thụy Thượng!"
Nghe xong, Giang Nhiễm Nhiễm khẽ nhíu mày:
"Vương Tẩm muốn nàng đích thân viết sao? Thật không ngờ nha! Còn nàng? Đáp ứng không? Còn cân nhắc chuyện gia nhập Thụy Thượng a?"
"Thật ra, ta cũng hơi loạn loạn." – Lục Khinh Lan lắc đầu, có chút mê hoặc, mơ hồ: "Nàng không biết đâu, Hướng Bắc Dương Lão Tiên Sinh cũng tới, cũng mong ta suy nghĩ chuyện gia nhập Thụy Thượng!"
"Không ngờ mặt mũi của nàng cũng lớn thật nha!" – Giang Nhiễm Nhiễm cười cười xoa xoa mặt của Lục Khinh Lan, cuối cùng nhún vai nói: "Nói vậy nàng mau suy nghĩ cho kỹ đi!"
"Nói sau đi! Không bàn cái này nữa!" – Lục Khinh Lan trở lại chọn lựa lễ phục, cầm một bộ váy dạ hồi màu đen hở lưng, ướm thử lên người Giang Nhiễm Nhiễm một cái, ánh mắt rơi vào bụng nàng, suy ngẫm một chút, mở miệng nói: "Nàng cùng Cố Lăng Tu thế nào? Nên tính toán ra sao?"
Nghe hỏi như thế, Giang Nhiễm Nhiễm ngừng động tác lại, sau đó cười yếu ớt, khuôn mặt thanh tú bất chợt mất tự nhiên.
Lúc lâu, Giang Nhiễm Nhiễm mới thở dài nói:
"Ta còn chưa nghĩ ra."
"Nhưng mà nàng.."
Lục Khinh Lan muốn nói rằng, giữa hai người, dù sao cũng đã có đứa bé, còn chưa quyết định rõ, không lẽ đợi đứa bé trong bụng lớn lên rồi mới nói sao?
Nhưng yết hầu lại bị nghẹn, thấy thần sắc của Giang Nhiễm Nhiễm có chút ảm đạm, cuối cùng không đành lòng, Lục Khinh Lan đành đổi một câu khác:
"Thật ra, trong lòng Cố Lăng Tu cũng có nàng! Ta đã nói nhiều rồi, nàng tự mình quyết định đi!"
"Ừm, ta biết rồi." – Giang Nhiễm Nhiễm miễn cưỡng cười cười, cầm lấy tay Lục Khinh Lan: "Ta biết bất luận ta quyết định thế nào, nàng cũng sẽ ủng hộ ta!"
Nói xong, tựa như cả hai đều nhẹ nhõm, đổi chủ đề:
"Đúng rồi, cuối tuần này nàng về thành phố B để bàn chuyện đính hôn sao?"
Nói tới đính hôn, Lục Khinh Lan vô thức đỏ mặt lên:
"Đúng vậy a! Diệp lão gia tử mỗi ngày đều gọi điện thoại cho tiểu thúc thúc, thúc giục! Bất quá, hôm trở về chính là tiệc sinh nhật của Diệp lão gia tử, nhưng hiện giờ ta vẫn chưa chọn được quà để tặng người a!"
"Diệp lão gia tử hả?" – Giang Nhiễm Nhiễm vứt bỏ phiền muộn trong lòng, không nhịn được, muốn đùa giỡn Lục Khinh Lan: "Chắc là mong nàng cùng tiểu thúc thúc nhà nàng sớm sinh vài đứa cháu trai để bồng sớm đây mà!"
"Aizzo, đúng vậy a!" – Nói đến đây, Giang Nhiễm Nhiễm giống như tên trộm tiếng đến nói nhỏ với Lục Khinh Lan, ý đồ thâm độc: "Món quà thần thần bí bí cho tiểu thúc thúc vừa rồi, có hài lòng không? Hẳn là rất 'hạnh phúc' đi?"
Không nói chuyện này còn tốt, một khi nhắc tới, Lục Khinh Lan liền lập tức nhớ đến đêm điên cuồng đó, tức tốc đỏ mặt lên, tựa như sắp nướng chín cả mặt! Muốn phản bác lại nhưng miệng không thể mở lời!
"Được rồi được rồi! Ta không đùa nàng nữa!" – Giang Nhiễm Nhiễm có gắng nín cười, lắc đầu, nghiêm chỉnh nói: "Ta hiểu nhiều món đồ, đoán rằng sẽ có một thứ mà Diệp lão gia tử thích, đợi một lát chúng ta cùng đi xem đi!"
Lục Khinh Lan gật đầu đồng ý.
Chọn quần áo xong, hay người lái xe đến của tiệm mà Giang Nhiễm Nhiễm nhắc đến.
Ban đêm trở về nhà, Lục Khinh Lan đem chuyện gặp được Lăng Vi cùng Hướng lão tiên sinh kể lại cho Diệp Đình Thâm biết, cô cũng không để ý chuyện Lăng Vi bảo rằng tối đến sẽ tìm cô.
Nhưng thật không ngờ, Lăng Vi đã đến thật.
Với lại, cô ta không đến một mình.