Mãi cho đến khi Lăng Vi lại tìm tới cô lần nữa.
"Lục Khinh Lan, cô có thời gian không? Tôi có việc muốn tìm cô!"
Nghe vậy, Lục Khinh Lan ngừng động tác chọn quần áo trong tay, nghi ngờ nhìn về phía Lăng Vi, nhất thời không kịp phản ứng, giữa hai người bọn họ mà nói, có việc gì tốt để bàn chứ?
"Là chuyện liên quan đến lần trước cô giúp tôi làm phỏng vấn!" – Thấy Lục Khinh Lan không nhớ ra, Lăng Vi nhu nhu cười một tiếng, thành khẩn nói: "Chỉ mất khoảng 10 phút thôi, không được sao?"
"Lan Lan, nàng đi đi, ta ở đây đợi cũng được." – Giang Nhiễm Nhiễm đẩy đẩy cô, mỉm cười, giơ tay chỉ chỉ vào cửa hàng đồ ngọt đối diện.
"Được rồi." – Lục Khinh Lan gật đầu với Lăng Vi, cô đã nhanh chóng quên đi những chuyện này, mặc dù trong lòng rất không muốn dính dáng gì đến Thụy Thượng, nhưng dù sao đó cũng là bài phỏng vấn qua tay cô, xét về phẩm chất nghề nghiệp, cũng nên giữ lễ một chút.
Lăng Vi cảm kích mỉm cười với Lục Khinh Lan, sau đó gọi phục vụ bưng đến hai ly cà phê, trực tiếp mở miệng nói:
"Là vầy, bài phỏng vấn của Vương Tẩm đã được chúng tôi chỉnh sửa lại, nhưng Vương Tẩm vẫn tỏ thái độ không hài lòng, yêu cầu sửa tới sửa lui mấy lần, mà số tạp chí tiếp theo sẽ phải đăng nó, thời gian thật sự rất gấp! Mà chúng tôi vừa nhận được tin tức, Vương Tẩm chỉ rõ rằng muốn chính cô đến thực hiện bài chỉnh sửa hoàn chỉnh, sau đó gửi lại cho cô ấy xét duyệt, cho nên Lục Khinh Lan cô xem.. có thể giúp tôi chuyện này được không?"
"Tôi?" – Lục Khinh Lan kinh ngạc nhíu mày.
Nhìn thấy bộ dáng này của Lục Khinh Lan, trong lòng Lăng Vi cực kỳ ghen ghét nhưng vẫn cố nén không thể hiện ra ngoài, cười nói tự nhiên:
"Đúng! Vương Tẩm nói cô chính là người phỏng vấn trực tiếp, lại biết cô từng là quán quân của Thụy Thượng Chi Vận, cho nên muốn cô trực tiếp chấp bút viết bài. Vả lại còn nói buổi phỏng vấn hôm đó thật sự rất thoải mái, Vương Tẩm tin tưởng năng lực của cô!"
Ngụ ý chính là không tín nhiệm những người khác ở Thụy Thượng, cho dù là Lăng Vi.
Có trời mới biết lúc Lăng Vi biết được tin tức này, trong lòng cô ta có bao nhiêu ghen ghét!
Dựa vào cái gì mà tất cả vinh dự đều là của Lục Khinh Lan?
Lăng Vi nhận được cúp Thụy Thượng là vì cái gì? Người khác đều nói, là do Lục Khinh Lan không muốn nhận mới tới lượt cô ta! Nhưng Lục Khinh Lan trước mặt lại không quan tâm, giả bộ không để ý tới!
Nghe những lời của Lăng Vi, Lục Khinh Lan trầm mặc một hồi.
Cô không ngờ bất quá cũng chỉ là một cuộc phỏng vấn chữa cháy, cuối cùng lại biến thành dạng này.
Thật ra, Lục Khinh Lan không muốn đáp ứng, nếu như không phải hôm đó Tần Tân đích thân gọi điện thoại đến, cô vẫn sẽ chọn cách khoanh tay đứng nhìn. Năng lực của Lăng Vi thật sự mạnh hơn cô, cô không rõ vì sao Vương Tẩm lại thấy chướng mắt với bài viết tổng hợp phỏng vấn của Lăng Vi, còn muốn chính mình phải tự hoàn thành.
"Thật xin lỗi." – Hồi lâu, Lục Khinh Lan lắc đầu, đối diện với cái nhìn của Lăng Vi, cô không cảm xúc, chậm rãi nói: "Tôi có cân nhắc của chính mình, chuyện này, tôi không thể giúp được. Tôi tin rằng cô có thể viết tốt hơn tôi gấp mấy lần. Nếu như cô còn chưa rõ chi tiết của buổi phỏng vấn chỗ nào, tôi sẽ nói hết cho cô biết, chỉ là bài phỏng vấn sau cùng, tôi sẽ không viết."
Lăng Vi cực kỳ thất vọng, lông mi dài chớp chớp, nhìn qua vô cùng khó nhọc, làm cho người khác càng thương tiếc:
"Lục Khinh Lan, tôi biết yêu cầu này có lẽ hơi quá đáng, nhưng cô có thể suy nghĩ thêm hay không? Giúp người nên giúp đến cùng, không phải sao?"
Dừng một chút, Lăng Vi nhanh chóng liếc qua, sắc mặt hơi đỏ lên, rồi nói tiếp:
"Ngày đó tôi cũng đã lấy cảm hứng từ Đình Thâm làm bài, với năng lực của cô, Thụy Thượng là nơi phát triển phù hợp!"
Lục Khinh Lan không thể không nhíu mày, được rồi, là cô bị mẫn cảm với hai chữ Đình Thâm, mà Lăng Vi lại đỏ mặt cái gì?
Lục Khinh Lan thất thần một lát, lúc ngẩng đầu lên liền phát hiện đối diện đã xuất hiện thêm một người.
Là Hướng Bắc Dương Lão Tiên Sinh.
"Hướng lão tiên sinh!" – Lục Khinh Lan gật đầu chào một cái, nghĩ rằng không nên mở miệng thêm.
Lăng Vi cũng không kinh ngạc khi thấy lão sư của mình, cũng im lặng tương tự.
Hướng lão tiên sinh híp mắt, đối diện nhìn Lục Khinh Lan, không thể không nói tâm tình của ông đang khá phức tạp.
Từ sự việc đạo văn tại tiệc trao giải lần đó, so với người khác, ông là người phẫn nộ nhiều nhất. Thêm nữa, cảm xúc ẩn giấu khi Lục Khinh Lan giúp ông ở bệnh viện cũng là có tính toán, đối với Lục Khinh Lan, vạn phần ông không thích.
Càng về sau, tranh tài diễn ra lần nữa, lúc này ông phát hiện tài năng của Lục Khinh Lan lại không hề thua kém học trò mà mình đắc ý nhất, nhưng vậy mà, trước mặt tất cả mọi người, Lục Khinh Lan lại thẳng thắn từ bỏ cúp Thụy Thượng Chi Vận, không lẽ giải thưởng này chướng mắt vậy sao?
Đã rất nhiều năm, đây là lần đầu tiên ông gặp một người như thế.
Loại người này, tuyệt đối ông không nghĩ sẽ gặp lại. Nhưng Chỉ Sam nói có lý, một nhân tài như thế, nếu không dùng cho chính mình, thứ nhất chính là tổn hại, thứ hai nói không chừng sau này sẽ trở thành một loại uy hiếp..