"Dáng vẻ cô ta ra sao?"
"Tôi.. tôi không thấy rõ! Cặp kính râm khá lớn, mà cô ta lại còn đeo khăn bịt mặt, trước giờ cũng chưa từng gặp mặt thêm, mọi chuyện đều gọi điện thoại trao đổi. Lần đó là tôi nhìn lén mới biết được."
Nghe xong, Diệp Đình Thâm cau mày. Sau đó lập tức đứng lên, bước ra cửa. Trương cục trưởng không chút do dự, cũng đứng dậy đi theo:
"Diệp thị trưởng, đã có manh mối rồi sao?"
"Chưa thể khẳng định được." – Diệp Đình Thâm lắc lắc đầu, trong lòng đột nhiên có một bóng dáng mơ hồ xông ra, suy nghĩ một lát, anh phân phó nói:
"Trương cục trưởng cứ tiếp tục tra hỏi, xem xem còn có manh mối nào có giá trị nữa hay không rồi nói cho tôi biết. Còn tiếp theo làm thế nào, tôi sẽ giao cho Từ bí thư báo cho anh."
"Được, Diệp thị trưởng, anh yên tâm!"
"Đình Thâm." – Lục Khinh Lan từ phòng giám sát bước ra, bước đến nắm lấy tay anh, trong lòng nghi ngờ: "Có một khúc mắc, em nghĩ mãi không thông. Ngoại trừ Đường Hạ Nghiên cùng Thẩm Bội Bội, em không hề có hiềm khích với những người khác."
Hai người bọn họ, một người đang bị tạm giam giữ, còn một người thì gặp cô trong bệnh viện hôm đó. Ngoại trừ hai người họ, còn có ai khác?
"Giao cho anh!" - Diệp Đình Thâm cầm tay Lục Khinh Lan, vừa dắt cô bước ra ngoài, vừa nói.
"Diệp hồ ly, anh.. có phải anh đã.." – Cố Lăng Tu đã gắng nhẫn nhịn suốt dọc đường đi, lúc anh bước lên xe, nhịn không được, cất tiếng hỏi: "Anh nghĩ đến ai?"
Diệp Đình Thâm nhìn Cố Lăng Tu có chút phức tạp, trong kính chiếu hậu cũng thấy đủ sắc dạng hoài nghi trong mắt anh, anh trầm giọng nói:
"Phải tìm hiểu rõ một chút, tôi cũng không hy vọng lại là cô ấy."
Nghe câu trả lời của anh, ánh mắt Cố Lăng Tu rơi vào ảm đạm, nhưng sau vài giây liền khôi phục lại dáng vẻ bình thường.
"Các anh nói đến ai vậy?" – Thấy dáng vẻ vô cùng bí hiểm của hai người, Lục Khinh Lan vô cùng hiếu kỳ.
Một tay Diệp Đình Thâm lái xe, một tay giơ lên, sờ sờ tóc cô, vô cùng nhẹ nhàng, đáp lời:
"Đợi khi anh xác định rõ ràng, sẽ nói cho em biết."
Thật ra Lục Khinh Lan còn muốn hỏi tiếp, nhưng thấy anh đang lái xe, nên cô đã nhịn xuống. Tuy nhiên, đầu óc vẫn chạy loạn xạ, không ngừng suy nghĩ. Đưa Cố Lăng Tu về nhà mình xong, Diệp Đình Thâm và Lục Khinh Lan cũng quay về nhà mình. Tắm rửa sạch sẽ, trèo lên giường cũng đã gần mười giờ đêm.
"Vẫn còn xem sao?" – Diệp Đình Thâm không chút khách khí bước tới, vừa lau khô tóc ướt, vừa rút ipad từ trong tay Lục Khinh Lan ra, bóp bóp mặt cô: "Không lẽ mấy bài post đó dễ coi hơn cả anh ư?"
Không ngờ Diệp Đình Thâm lại hỏi câu như vậy, Lục Khinh Lan chu chu mỏ, cố ý chọc giận anh, nói: "Đúng đúng đúng! Văn hay chữ tốt, nhiều thứ mới mẻ, còn có nhiều người đang bàn tán về em ah! Xem anh đi, nhìn tới nhìn lui cũng chỉ có vậy thôi."
"Em chắc chưa?" – Diệp Đình Thâm nhíu mày, ánh mắt chứa đầy vẻ uy hϊế͙p͙.
Người của anh lại dám chê anh không đáng nhìn tới?
Nghĩ đến đây, anh lập tức xoay người đè cô xuống:
"Anh không mới mẻ? Không đáng nhìn sao? Hả? Xem ra, phải dạy dỗ em đàng hoàng một chút mới được!"
Thấy anh đến gần mình giống như lão hổ hung bạo, nguy hiểm, nhớ tới cảm giác bị giày vò đến đau nhức toàn thân hai ngày trước, Lục Khinh Lan lập tức lắc đầu, mỉm cười lấy lòng:
"Đâu có! Đâu có! Anh nghe nhầm rồi! Nhầm rồi! Lúc nãy là ai nói vậy nhỉ? Không có ah! Còn nữa, ai lại dám cả gan nói anh vậy chứ? Để em giúp anh đánh người đó nha!"
Thấy tốc độ lật mặt của cô gái nhỏ nằm dưới mình nhanh hơn lật bánh tráng, Diệp Đình Thâm không khỏi buồn cười, nhưng anh cũng không nói tiếp, anh cố ý mở rộng cổ áo ngủ, ra vẻ khiêu khích nhìn cô.
"Ầy.." – Lục Khinh Lan nhìn nhan sắc trước mắt, mất hết tiền đồ, nuốt nước bọt một cái, sau đó đỏ mặt bừng bừng, lắp bắp nói: "Thật ra.. Thật ra.. vừa rồi em không có ý này!"
"Vậy có ý gì?"
"Ý là.. ý là.." – Mấy cái 'ý là' cũng chưa tìm ra một lý do chính đáng, mà người nằm trêи kia vẫn liên tục châm ngòi, Lục Khinh Lan dứt khoát trừng mắt, quyết liệt nói: "Ý là không có ý gì hết mà!"
"Được! Được! Không có ý gì thì không có ý gì." – Diệp Đình Thâm nhỏ giọng dỗ dành cô, không trêu chọc cô nữa: "Trễ nhất là ngày mai, mọi chuyện sẽ được xử lý ổn thỏa. Cho nên em không cần phải xem lại mấy cái tin tức kia làm gì! Vô vị ah! Mau mau đi ngủ sớm mới phải!"
"Em biết rồi." – Lục Khinh Lan cười nói, đưa tay ôm lấy cổ anh: "Em sẽ không để những loại xảo trá kia làm ảnh hưởng tâm trạng đâu! Nhưng có đôi lúc cũng phải ngẫm lại một chút. Quả thật tò mò, sao lại có người bày ra những chuyện như thế, lại còn có những bình luận kia. Làm em nhớ đến một câu nói trước đây, 'anh hùng bàn phím' so với bạo dân (những người nổi loạn, hung bạo) còn lợi hại hơn rất nhiều lần! Bây giờ cảm thấy rất đúng ah!"
"Cũng phải." – Diệp Đình Thâm lật người nằm xuống giường, sau đó ôm cô vào lòng, bàn tay lớn vuốt ve sau lưng cô, bỗng nhiên anh đắc ý cười: "Bất quá, cho dù bên đó có lợi hại thế nào, trước mặt chồng của Khinh Lan đây, cũng không có cách trốn thoát."
"Gì chứ? Chồng nào?" – Lục Khinh Lan kinh ngạc muốn té xuống giường.
"Thì chồng này chứ còn gì nữa." – Diệp Đình Thâm cười gian xảo, sau đó nghiêm giọng nói: "Kết hôn xong, chẳng phải anh là chồng của em rồi sao?"
Lục Khinh Lan vô cùng bối rối:
"Chuyện này.."
"Chẳng lẽ em không đồng ý sao?" – Diệp Đình Thâm híp mắt, làm bộ trừng mắt nhìn cô.
Định từ từ dạy dỗ cô một chút, bỗng dưng điện thoại reo lên.