Đêm đến, sự tình lại có biến đổi mới.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, khi Diệp Đình Thâm và những người khác hành kế hoãn binh, kẻ chủ mưu đứng sau lưng cuối cùng cũng không thể nhịn nổi.
Sau bài post ban ngày, lại xuất hiện thêm một tài khoản thuộc vòng kết nối bạn bè với Thẩm Bội Bội, nói Lục Khinh Lan ở bệnh viện mỉa mai trào phúng cô ta sẩy thai, đồng thời còn dùng những lời gây hấn Thẩm Bội Bội, còn đăng kèm ảnh minh họa như hai bài post trước.
Mà góc chụp các bức ảnh vô cùng giả trân, nhìn vào tưởng chừng như Lục Khinh Lan thật sự đang 'ức hϊế͙p͙' Thẩm Bội Bội ah!
Lục Khinh Lan xem hết toàn bộ nội dung, cũng không đọc thêm bình luận. Chẳng cần suy nghĩ cũng đủ biết bọn họ sẽ nói đến những gì.
Mãi đến chập choạng tối, hai người bọn họ ra ngoài mua thức ăn, thấy người khác chỉ chỉ trỏ trỏ nhìn mình, liền có thể hiểu được chuyện này đã náo loạn đến cỡ nào.
"Đang nghĩ gì vậy?" – Diệp Đình Thâm bước từ bếp đi ra, thấy cô gái nhỏ của anh đang đứng trước cửa sổ, khóe miệng cong lên một vòng vui vẻ, bước đến ôm sau lưng cô.
"Em đang suy nghĩ." – Lục Khinh Lan chạm vào bàn tay thon dài của anh, nghiêng đầu cười nói: "Rốt cuộc là ai lại có thể chụp ảnh rõ nét như thế? Chắc chắn lúc em gặp Thẩm Bội Bội, người đó cũng có mặt."
Nếu lúc đó không có ai, chẳng lẽ Thẩm Bội Bội lại tự biên tự diễn? Nhưng cô vẫn có cảm giác, có cái gì đó sai sai!
Diệp Đình Thâm gật đầu đồng ý, không quên an ủi cô:
"Yên tâm! Anh đã cho người đi điều tra rồi. Phải cảm tạ kẻ đứng sau lưng kia để lộ đuôi chuột, như vậy sẽ dễ dàng tìm ra chân tướng hơn."
"Với lại ah!" – Hai tay Diệp Đình Thâm bưng mặt cô, cười nói: "Với lại, Khinh Lan không cần hao tổn tâm trí mà để ý vào loại chuyện này! Nếu không, mọi cố gắng của anh cũng sẽ không đem lại lợi ích gì!"
Diệp Đình Thâm giống như một 'đại nam tử' nhỏ giọng truyền ra mệnh lệnh ngọt ngào cho 'tiểu nữ nhân' của anh. Lục Khinh Lan nghe xong, trong lòng cô dâng lên đợt sóng ấm áp.
Lời vừa dứt, điện thoại cũng reo lên. Diệp Đình Thâm nghe máy, nhếch môi:
"Ừm, được. Tôi đến ngay."
"Khinh Lan!" – Anh cúp điện thoại, đối diện với ánh mắt tò mò của Lục Khinh Lan, cười nói: "Đã bắt được người tung bài post rồi! Anh đi xem một chút."
"Em đi với anh!"
"Được! Anh cũng không an tâm để em ở nhà một mình."
Diệp Đình Thâm cưng chiều, xoa xoa mấy sợi tóc mềm mại của cô, anh bước đến ghế sofa, cầm theo chiếc áo khoác màu vàng nhạt của cô, sau đó cả hai cùng lái xe ra ngoài.
* * *
"Thị trưởng đến rồi sao?" – Từ Thừa bước đến nghênh đón, nhanh chóng kể lại sự tình: "Dựa vào địa chỉ IP của tài khoản bị đóng băng trước đó, Trương cục trưởng đã cho người theo dõi, quả nhiên không ngoài dự đoán, thừa dịp người kia lén lén lút lút đã nhanh chóng bắt được sơ hở túm lấy hắn ngay tại lúc hắn đang dang dở soạn ra bài post kế tiếp."
Nghe xong Diệp Đình Thâm dừng bước, không cảm xúc nói:
"Người kia đâu rồi?"
"Đã sắp xếp xong." – Cố Lăng Tu bước ra từ phía góc hành lang, nhìn Diệp Đình Thâm, gật đầu nói: "Yên tâm đi."
"Ừm, đưa Khinh Lan đến phòng giám sát đi."
Nói xong, Diệp Đình Thâm nhanh chân đẩy cửa vào, ánh mắt sắc lẹm lướt qua, thấy người ngồi trêи ghế bên trong, khóe miệng anh nhếch lên, cười lạnh.
"Nói, ai sai cậu làm chuyện này?" – Diệp Đình Thâm vừa nhìn người trêи ghế, vừa ngồi xuống. Rõ ràng anh đang tươi cười ôn hòa, nhưng Trương cục trưởng vẫn cảm nhận được áp lực cực lớn xông tới trước người.
Anh trầm sắc mặt xuống, nghiêm giọng nói:
"Thành thật khai báo sẽ được khoan hồng! Nếu kháng cự, sẽ bị trừng trị nghiêm khắc."
"Tôi, tôi.. tôi không biết các người nói cái gì!" – Ánh mắt người đàn ông kia có vẻ trốn tránh, hai vai co rụt lại, biểu hiện này rõ ràng là 'có tật giật mình', hết lần này tới lần khác, còn tự cho mình lấp ɭϊếʍ hoàn hảo đây mà!
"Đến nước này còn mạnh miệng!" – Loại vụ án này, dạng người phạm tội như vậy, quả thật Trương cục trưởng gặp qua không ít, cho nên tất nhiên cũng có biện pháp xử lý.
Bất quá, Trương cục trưởng còn chưa mở miệng, đã bị ánh mắt Diệp Đình Thâm cản lại, môi khẽ mím, chứng minh kiên nhẫn của anh cũng có giới hạn. Trương cục trưởng hiểu ý, lập tức vỗ bàn một cái ầm, ra lệnh cho cấp dưới đem vật chứng tới:
"Đây là lịch sử giao dịch ngân hàng của cậu. Những lần giao dịch gần đây, chắc chắn cậu cũng tự biết nó là gì. Còn đây là bản theo dõi giám sát ở quán net, trêи đó có cả vân tay của cậu, còn có thông tin đăng ký, chữ ký xác nhận."
Nói xong, Trương cục trưởng quăng đồ vật trêи bàn ra, lập tức đi vào chủ đề chính:
"Cậu rất thông minh nha! Biết chọn nhiều quán net để thay đổi địa điểm. Cũng biết cách lựa chọn điểm thời gian an toàn mà hành động. Nhưng cậu đã quên một điều, lưới trời lồng lộng, sao có thể thoát? Nói mau, là ai yêu cầu cậu làm chuyện này? Tại sao lại muốn tung tin đồn nhảm hãm hại thị trưởng phu nhân!"
"Thị.. thị trưởng phu nhân?" – Người trước mắt kinh sợ tột cùng, sau khi nhìn thấy chứng cứ trêи bàn, cậu ta càng thêm bối rối, sau cùng còn nghe được 'thị trưởng phu nhân', sợ sắp tè ra quần!
Không phải chỉ nói đó là một cô gái bình thường thôi sao? Sao lại là thị trưởng phu nhân?
Nhìn ra được vẻ hoảng hốt của cậu ta, Trương cục trưởng cười lạnh:
"Cậu phải biết rằng, phỉ báng người khác là phạm phải tội gì! Lại là người có thân phận như vậy! Cậu nghĩ kỹ đi, người sau lưng có thân phận thế nào, đủ tốt để cứu cậu một mạng này hay không ah?"
Việc nắm bắt nhược điểm của kẻ tình nghi, sau đó đánh vài đòn tâm lý, tung thêm vài chiêu thức chí mạng, chẳng ai có thể làm tốt hơn Trương cục trưởng. Thấy sắc mặt cậu ta càng lúc càng trắng bệch, Trương cục trưởng nhanh nhạy, cố ý uy hϊế͙p͙ nói:
"Người sau lưng cậu chắc cũng đã biết cậu bị bắt rồi, cậu nghĩ thử đi, tên đó sẽ tin tưởng cậu không khai ra điều gì sao? Hiện tại bên ngoài, ai có thể bảo vệ được cậu.."
"Tôi nói! Tôi nói!" – Đột nhiên, cậu ta ngẩng đầu lên, suýt chút nữa quỳ gối xin tha thứ, hai chân không ngừng run lẩy bẩy, cất giọng: "Là một cô gái đến tìm tôi! Cô ta có làn da trắng nõn, đeo kính râm, che mặt, chính xác có phải người đó là kẻ chủ mưu hay không, tôi.. thật sự cũng không biết nữa! Cô ta đưa tiền cho tôi thì tôi làm việc. Tôi chỉ muốn kiếm chút tiền thôi! Tôi nói thật đó!"