Lục Khinh Lan buông tay ra, đồng thời cũng hiếu kỳ:
"Ta cũng không biết nữa! Chẳng lẽ nhận ra nàng, nên thuận tiện bà tám một chút?"
Vừa nói cô vừa kiểm chứng, đột nhiên có một cô nữ sinh đáng yêu, bộ dáng có chút xấu hổ, bước tới:
"Nhiễm Nhiễm, em là fan của chị! Mỗi một bộ phim của chị em đều xem hết! Chị có thể cho em xin chữ ký được không?" – Nữ sinh kia hơi khẩn trương, hai tay cọ cọ vào nhau: "Nếu như quấy rầy chị thì em.."
"Đương nhiên là được rồi." – Giang Nhiễm Nhiễm vừa cười, vừa nhận lấy quyển vở trêи tay cô bé kia, giống như nước chảy hoa trôi, ký tên mình lên đó, còn lưu lại một dòng tri kỷ nho nhỏ, khiến cho cô bé kia cực kỳ kϊƈɦ động.
"Cảm.. cảm ơn chị!"
"Thấy ta nói chưa?" – Lục Khinh Lan cười cười, cố ý dùng ngữ điệu chua chát nói: "Xem đi! Ánh nhìn đều là ở chỗ nàng ah!"
"Nàng cùng đi với ta đó nha!" – Giang Nhiễm Nhiễm trừng mắt một chút, cười cười, sau đó rót cho Lục Khinh Lan ly nước.
Đúng lúc này, một nữ sinh khác chạy đến, Lục Khinh Lan còn tưởng con bé đến xin chữ ký, nên cũng không để ý nhiều.
Thật không ngờ, còn chưa kịp bước tới bàn, đã nghe nữ sinh đó gắt gao lên tiếng:
"Giang Nhiễm Nhiễm! Chị là hồ ly tinh, là sao chổi! Dám hại Ngạn Thần của chúng tôi bị hủy hoại sự nghiệp!"
Sau đó, có một mớ chất lỏng tạt về phía Giang Nhiễm Nhiễm.
"Nhiễm Nhiễm!"
Lục Khinh Lan kinh hãi, đứng lên đẩy người kia ra, vội vàng bước đến bên người Giang Nhiễm Nhiễm, luống cuống tay chân, lấy khăn giấy lau mặt cho cô ấy.
Còn may, chỉ là nước ngọt, không phải thứ khác.
Nhưng lúc này Lục Khinh Lan không bận tâm đến nữ sinh nằm trêи đất kia, lại có một người khác xông đến chỗ hai người.
Giang Nhiễm Nhiễm thất sắc, thấy người phía sau đang cầm dao nhọn xông tới.
"Lan Lan! Cẩn thận!" – Giang Nhiễm Nhiễm bị dọa trắng mặt, không hề suy nghĩ, kéo tay Lục Khinh Lan đẩy ra một bên, lấy thân mình che chở cho cô.
Thấy dao sắp đâm tới, không nhanh không chậm, đột nhiên xuất hiện bóng người xông tới, đá con dao rơi xuống đất.
"Cố Lăng Tu!" – Lục Khinh Lan chưa kịp hoàn hồn, thấy người đến là Cố Lăng Tu liền gọi tên anh: "Đừng để họ trốn thoát!"
Cố Lăng Tu thấy sắc mặt Giang Nhiễm Nhiễm không tốt, một tia đau lòng hiện lên, nghiêng đầu về phía hai người gật đầu một cái. Rất nhanh sau đó, hai nữ sinh kia bị đem đi. Lúc đi ra, bọn họ vẫn còn hùng hổ nhìn Giang Nhiễm Nhiễm, đơn giản là họ cảm thấy Giang Nhiễm Nhiễm đã hại Lữ Ngạn Thần mất hết hình tượng.
"Nhiễm Nhiễm! Không sao chứ? Đi thôi! Chúng ta lên xe trước được không?" – Lục Khinh Lan đau lòng đỡ cô dậy, thận trọng dìu Giang Nhiễm Nhiễm bước đến cửa, Cố Lăng Tu vẫn theo sát hai người.
Bước tới trong xe. Hít thở sâu mấy hồi, rốt cuộc Giang Nhiễm Nhiễm cũng lấy lại được tinh thần, liếc mắt đến chỗ Cố Lăng Tu, nhỏ tiếng nói:
"Cảm ơn anh."
"Không có gì." – Khóe miệng Cố Lăng Tu cong lên, định an ủi nhưng không biết nói thế nào.
"Đã xảy ra chuyện gì vậy?" – Lục Khinh Lan thấy dáng vẻ hai người không đúng lắm, đưa cho Giang Nhiễm Nhiễm bình nước, cô hỏi: "Nàng với Lữ Ngạn Thần còn giữ liên lạc sao? Hai người kia là fan của anh ta?"
"Sớm đã cắt đứt liên lạc rồi." – Giang Nhiễm Nhiễm lắc đầu: "Ta cũng không biết tại sao lại như vậy."
"Bất kể có phải do anh ta gây ra hay không, nhất định phải cẩn thận mới được!" – Suy nghĩ một lát, Cố Lăng Tu đem phỏng đoán của mình nói ra, để cả hai có thể chuẩn bị tinh thần:
"Nhiễm Nhiễm, em còn nhớ chiếc xe trước cổng bệnh viện lần đó không? Mục tiêu của bọn họ là nhắm vào em! Cho nên anh cảm thấy, chuyện lần này cũng không phải ngoài ý muốn."
"Ý anh là có người cố tình sắp đặt sao?" – Lục Khinh Lan kinh hãi: "Nhiễm Nhiễm, nàng đắc tội với người nào hả?"
Giang Nhiễm Nhiễm không thể tin được, cố gắng nhớ lại, cuối cùng lắc đầu:
"Không có!"
"Em yên tâm, anh sẽ nhanh chóng điều tra rõ ràng." – Cố Lăng Tu ra hiệu không cần bối rối: "Đến bệnh viện hay đi đâu nhớ tìm người đi cùng. Lần này là do anh sơ sót.."
"Anh.." – Nghe xong Giang Nhiễm Nhiễm không biết nói gì cho đúng, sự phức tạp trong lòng bỗng dưng được nới lỏng, giống có vô số cảm xúc không rõ đan xen nhau.
Giang Nhiễm Nhiễm định nói thêm gì đó nhưng lại nghe tiếng Lục Khinh Lan kêu lên:
"Cố Lăng Tu! Anh chảy máu rồi?"
Nhìn sang, quả nhiên, trêи cánh tay anh có vết máu đang rỉ ra. Cố Lăng Tu cười cười, vô vị nói:
"Cháu gái nhỏ Khinh Lan, em đừng lo! Không sao đâu! Trước kia anh từng bị thương còn nghiêm trọng hơn nhiều. Anh băng bó lại là được. À phải rồi, Diệp hồ ly đâu? Sao lại.."
Cố Lăng Tu còn chưa nói xong đã bị tiếng chuông điện thoại reo lên cắt ngang.
"Sao cơ, cái gì?"
Sắc mặt Cố Lăng Tu thay đổi, bất an quay sang nhìn Lục Khinh Lan.