Thiển Hôn Thâm Ái

Chương 185: Phải tin tưởng diệp đình thâm!




Sau khi rời khỏi bệnh viện, Lục Khinh Lan lái xe đến chỗ hẹn với Giang Nhiễm Nhiễm.

"Lan Lan, nàng sao rồi? Thần trí lơ đãng thế?" – Chọn vài bộ trang phục đứng trước gương, Giang Nhiễm Nhiễm ngẩng đầu lên thấy Lục Khinh Lan thất thần, giống như thần hồn trôi lạc nơi đâu, liền bước đến chỉ tay vào trán cô: "Ta nói ah, chúng ta cùng đi dạo phố, không phải để nàng thất thần nha!"

"Nhiễm Nhiễm!" – Lục Khinh Lan bị Giang Nhiễm Nhiễm gọi tỉnh hẳn, cô bắt lấy tay Giang Nhiễm Nhiễm, làm nũng: "Trong lòng người ta có chút chuyện mà."

Nghe Lục Khinh Lan nói, Giang Nhiễm Nhiễm cầm bộ trang phục trong tay đưa cho nhân viên phục vụ gói lại, sau đó ngồi xuống đối diện với cô, bộ dáng ghét bỏ nói:

"Lục Khinh Lan! Đừng giả bộ ngây thơ vô số tội nữa! Mau nói! Chuyện gì?"

Lục Khinh Lan khó chịu, nhếch miệng lên, buông tay Giang Nhiễm Nhiễm ra, thở dài:

"Sắp đến sinh nhật của tiểu thúc thúc nhà ta!"

"Ừm! Dịp quan trọng, cho nên nàng muốn tạo bất ngờ cho anh ta?" – Giang Nhiễm Nhiễm đưa tay vuốt cằm Lục Khinh Lan, cười tà mị: "Chẳng lẽ không có kinh nghiệm sao? Thật sự mà nói ah, nàng chỉ cần tắm rửa sạch sẽ sau đó bổ nhào vào người anh ta, đây mới thật sự là niềm vui kinh thiên động địa nha! Tất nhiên cũng phải mượn thêm một ít đạo cụ."

Nói xong, Giang Nhiễm Nhiễm tới gần cô, nhỏ giọng nói:

"Có muốn ta trang bị cho vài bộ trang phục gợi cảm không?"

"Giang Nhiễm Nhiễm!" – Lục Khinh Lan trừng mắt nhìn, hai má phồng lên.

"Ha hahahaa!" – Giang Nhiễm Nhiễm cười ha hả không kiêng nể, cũng may cửa hàng này chỉ xem họ là khách hàng bình thường, cô xoa xoa mặt người đối diện, hết sức vui mừng: "Ta nói ah, hai người lăn qua lăn lại không ít trêи tấm ga giường, còn bày đặt xấu hổ, ngượng ngùng gì nữa?"

Giang Nhiễm Nhiễm tùy tiện nói, với cô, lúc nói chuyện với Lục Khinh Lan chính là thời gian thoải mái nhất, thấy Lục Khinh Lan ngửa đầu trợn mắt, trong bụng cười muốn đau ruột.

"Được rồi được rồi! Ta sẽ đàng hoàng lại! Đàng hoàng lại!" – Giang Nhiễm Nhiễm vất vả mới nín được cơn tức cười, ngồi xuống bên cạnh Lục Khinh Lan, hai tay ôm lấy vai cô, nghiêm mặt hỏi:

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại phải buồn? Sinh nhật anh ta mà, sao lại buồn?"

"Sinh nhật không phải mấu chốt.." – Lục Khinh Lan hít một hơi, nói tiếp: "Mà quan trọng là, từ miệng người khác ta mới biết sắp đến sinh nhật anh ấy."

"Lục Khinh Lan, không phải vậy đâu!" – Giang Nhiễm Nhiễm xem thường, nhéo nhéo mặt Lục Khinh Lan, giọng điệu hơi quở trách: "Lần trước, món ăn yêu thích của anh ta cũng là do từ miệng người khác nói, cái này coi như tạm chấp nhận đi. Mà lần này cũng thế, nàng có còn là vị hôn thê của người ta không vậy?"

"Lan Lan!" – Giang Nhiễm Nhiễm dừng lại mấy giây, thu hồi ánh mắt, nghiêm túc nói: "Mọi thứ thuộc về nàng, Diệp Đình Thâm nhất mực yêu thương, chiều chuộng, mọi chuyện đều tùy theo nàng. Ngay cả ta đây không thường xuyên ở bên cạnh, cũng cảm thấy như thế. Nhưng mà tình cảm bên trong, không thể chỉ có sự nỗ lực từ một phía của Diệp Đình Thâm, đạo lý này nàng chắc cũng hiểu rõ ah?"

"Ừm, ta biết mà." – Lục Khinh Lan buồn bã gật đầu, tựa như một người bạn nhỏ đang làm sai chuyện gì.

Giang Nhiễm Nhiễm biết thật ra Lục Khinh Lan không phải vì chuyện này mà mơ hồ:

"Được rồi, đừng nói lần này lại là Lăng Vi nói với nàng nha?"

"Ừm." – Nhắc đến Lăng Vi, trong lòng Lục Khinh Lan cảm thấy phức tạp, tâm tư khó chịu kia cũng chỉ có thể biểu hiện trước mặt Giang Nhiễm Nhiễm: "Nàng nói xem, cô ta thích Diệp Đình Thâm, nhưng khắp nơi lại phô diễn với mọi người chỉ xem anh là bạn bè bình thường. Nếu không phải thích anh, tại sao cái gì liên quan đến Diệp Đình Thâm cô ta đều ghi nhớ rõ ràng ah?"

"Quản chuyện này làm gì?" – Giang Nhiễm Nhiễm nhướng mày một cái, an ủi cô: "Nàng phải tin tưởng Diệp Đình Thâm chứ! Còn nữa, nếu cô ta thật sự thích Diệp Đình Thâm, không lẽ nàng không tự tin vào bản thân ư?"

"Đương nhiên là ta tin tưởng anh ấy rồi. Hôm nay ở bệnh viện, thấy bộ dạng của Lăng Vi có chút kỳ quái." – Vừa nói Lục Khinh Lan vừa lắc lắc đầu: "Được rồi, nhớ tới cô ta làm gì ah! Chúng ta nên tiếp tục chọn quần áo đi!"

"Vậy mới được chứ!" – Giang Nhiễm Nhiễm kéo cô đứng dậy, hưng phấn vọt tới chỗ từng dãy quần áo, cấp tốc lấy ra một bộ, ướm lên người Lục Khinh Lan: "Nàng ah, thật là lười biếng, phong cách ăn mặc vẫn không thay đổi. Nếu ta là đàn ông, khiếu thẩm mỹ gặp nàng chắc cũng hack não! Lại đây, mặc thử bộ này đi!"

Thật ra, quần áo của Lục Khinh Lan không phải ít, dáng người cô cũng thuộc loại cân đối, nhiều người ngưỡng mộ, chỉ là cô không muốn thay đổi phong cách quen thuộc mà thôi.

Thời đại học, Giang Nhiễm Nhiễm từng nói đi nói lại, cô nên dành nhiều thời gian chăm sóc bản thân hơn. Nếu được như thế, người theo đuổi cô chắc chắn sẽ xếp lớp dài từ cổng chính trường đại học đến dọc theo bờ sông Hoàng Phố ah!

Nghe sự khuyến khích của Giang Nhiễm Nhiễm, Lục Khinh Lan thử một hơi không dưới mười bộ, gợi cảm khoe đường cong cũng có, thục nữ đoan trang cũng có, quyến rũ ma mị cũng có, thử bất chấp mọi phong cách. Thử cho tới lúc ngay cả Lục Khinh Lan cũng không còn nhận ra bản thân nữa.

Sau cùng, hai tay hai người bọn họ xách đầy túi mua sắm, đi dạo mệt mỏi, cùng nhau ghé qua một nhà hàng cay Tứ Xuyên mới mở.

"Lan Lan." – Lúc xuống xe, thỉnh thoảng Giang Nhiễm Nhiễm nhìn lại phía sau, lên tiếng nói: "Ta cứ cảm giác từ lúc bước ra khỏi shop quần áo, có ai đó đang đi theo chúng ta ah!"

"Có thể là một phóng viên nào đó chăng?" – Lục Khinh Lan nâng nâng kính râm, cười ha hả: "Trước đó vài ngày, còn có tin tức nói về nàng cùng Cố Lăng Tu mà, chậc chậc, mỗi ngày đều lên đầu trang, phóng viên chắc chắn muốn đào thêm thông tin rồi."

"Bất quá.. cũng khó nói lắm! Thời gian sau, độ hot cũng sẽ giảm xuống thôi." – Vừa nói Lục Khinh Lan vừa khoác tay Giang Nhiễm Nhiễm: "Mà, Cố Lăng Tu cũng không tệ nha! Hay là.. hay là nàng cũng nên cân nhắc một chút đi?"

"Lan Lan!" – Giang Nhiễm Nhiễm dậm chân, môi giật giật, cổ họng liên tục nhúc nhích.

"Há há!" – Lục Khinh Lan thấy bộ dạng của cô, cực kỳ vui vẻ, hướng đến Tứ Xuyên quán mà tới: "Được rồi, đi thôi đi thôi! Ta không đùa nàng nữa! Mau nhanh lên, đói sắp chết rồi."

Mặc dù Tứ Xuyên quán mới mở không lâu, nhưng khẩu vị khá đặc biệt, trang trí lịch sự tao nhã, Lục Khinh Lan từng đến cùng Diệp Đình Thâm một lần, sau đó liền ưa thích nơi này.

Nhưng cô phát hiện, mặc kệ cô đi đến đâu, cũng có người nhìn cô chỉ trỏ, đưa mắt nhìn tới, bọn họ lại giả vờ thành dáng vẻ trò chuyện khác.

Giang Nhiễm Nhiễm cũng thấy quái lạ, không khỏi lắc lắc tay Lục Khinh Lan, hỏi:

"Nàng nổi tiếng lắm hả? Sao ai cũng nhìn nàng vậy?"