Đợi đến khi thức ăn được nấu xong, Tô Chi Giang cũng trở về, thấy Diệp Đình Thâm trong nhà, ông cũng không kinh ngạc cho lắm. Trêи bàn ăn, mọi người ai cũng mang tâm tư khác nhau, mà người vui vẻ nhất không ai ngoài Lục Khinh Lan, không ngừng ăn.
Bà Lục Mẫn Hoa trừng mắt nhìn cô một cái, làm bộ quát:
"Ăn từ từ thôi! Có ai giành với con đâu? Coi bộ dạng con kìa, còn đâu là cô gái dịu dàng, điềm đạm nữa chứ?"
"Ha ha! Ăn ngon mà mẹ!" – Lục Khinh Lan cười ngây ngô, nịnh nọt múc một chén canh đưa đến: "Mẹ, em thích uống canh nhất nè!"
Trong lòng bà Lục Mẫn Hoa dâng lên đợt sóng ấm áp. Ăn xong, ông Tô Chi Giang đưa Lục Khinh Lan cho Diệp Đình Thâm đem về nhà, không ai phản đối, chỉ có Tô Viễn đang lặng lẽ nắm chặt nắm đấm trong tay.
Trêи đường về, không khí bối rối lan tràn, Lục Khinh Lan mơ mơ màng màng ngủ ngủ, mãi cho tới khi cảm thấy bản thân đang nằm trêи cái giường quen thuộc, cô mới mở mắt ra:
"Ưm, tới nhà rồi sao?"
Diệp Đình Thâm thích thú mỉm cười, bóp chóp mũi của cô một cái:
"Đúng vậy! Đã đến nhà rồi."
Suy nghĩ một chút, anh cố ý nhỏ giọng, thổi thổi vào tai cô một hơi, mập mờ nói:
"Ngủ lâu như vậy, đêm còn ngủ được sao? Nghe nói vận động có tác dụng bổ trợ giấc ngủ rất tốt ah.."
Vốn chỉ muốn trêu chọc cô nhưng lại thấy mặt cô trở nên đỏ bừng, ngực liên tục phập phồng lên xuống. Một khắc sau, anh cực kỳ kinh ngạc. Không biết lúc nào, tay của Lục Khinh Lan đã đặt lên ngực anh, sờ nhẹ nhàng:
"Khinh Lan!"
Lục Khinh Lan vô tội nháy mắt một cái, một lời nói ra làm cho lý trí người kia chạy gấp rút: "Đình Thâm, anh thấy sao?"
"Anh rất khó chịu!" – Diệp Đình Thâm hận không đem nữ nhân này nuốt vào lòng.
Cô gắt gao ôm chặt anh. Diệp Đình Thâm cười nhạo một tiếng:
"Khinh Lan thấy sao?"
Lục Khinh Lan cắn môi:
"Anh đang trả thù em à?"
Cô thoải mái vùi đầu vào ngực anh.
"Khinh Lan, anh có chuyện muốn nói với em!" – Diệp Đình Thâm vuốt vuốt tóc cô, anh quyết định nói với cô chuyện Thụy Thượng Chi Vận.
"Ừm, sao vậy?"
"Chuyện về đêm trao giải Thụy Thượng Chi Vận, bởi vì Hướng lão tiên sinh đột nhiên phát bệnh tim, không thể đến dự, nên tạm thời hủy bỏ, nói cách khác, em vẫn còn một cơ hội nữa!"
Nghe xong Lục Khinh Lan trầm mặc một hồi, trong lòng hơi phức tạp, hỏi:
"Đình Thâm, trải qua nhiều chuyện như vậy, em nghĩ, đối với Thụy Thượng Chi Vận mà nói, có phải em đã quá cố chấp hay không? Cho nên mới lần lượt phát sinh từ chuyện này đến chuyện kia như thế? Thật ra, em cũng không còn hứng thú tham gia tiếp nữa."
"Ngốc quá!" – Diệp Đình Thâm hôn lên trán cô một cái, sau đó nâng cằm cô lên, ánh mắt ôn nhu:
"Luôn khát khao thông qua Thụy Thượng Chi Vận để chứng minh thực lực bản thân, còn kém bước cuối cùng không xa nữa, sao lại muốn từ bỏ? Trước kia anh từng nói với em rồi, đó không phải là con đường tắt duy nhất để chứng minh khả năng của em, nhưng hiện tại đã cố gắng đi đến đây, sao không vì giấc mộng đó mà cố gắng lần nữa? Lùi một bước mà tiến ngàn dặm, nếu như kết quả cuối cùng làm em thất vọng, chí ít em cũng đã vì nó mà làm đến cùng, sau này cũng sẽ không cần phải hối hận."
Dừng một chút, anh nói tiếp:
"Khinh Lan, bất kể thế nào, anh đều ủng hộ em, anh thích nhìn thấy em theo đuổi ước mơ của mình!"
Nói xong, cô vươn tay ôm lấy mặt anh, ánh mắt tươi sáng:
"Đình Thâm! Cảm ơn anh!"
Diệp Đình Thâm cười: "Diệp phu nhân, sao lại cám ơn tôi chứ?"
"Anh! Cầm thú mà!"
* * *
Hôm sau là cuối tuần, Lục Khinh Lan ngủ sâu một giấc, đột nhiên tỉnh lại, hung hăng trừng mắt nhìn người nào đó một cái. Mà người nào đó cũng hết sức ngây thơ vô số tội.
Ăn cơm trưa xong, Diệp Đình Thâm đưa cô đến bệnh viện kiểm tra lần nữa.
Mới đi đến bãi cỏ phía sau, ánh mắt Lục Khinh Lan nhạy bén, nhìn thấy cách đó không xa, có một người già già, dáng vẻ khập khiễng, suýt ngã xuống đất!
"Đình Thâm! Nhanh lên!" – Cô hô lên, bản thân cũng nhanh chóng vọt đến phía trước.
Nhưng Diệp Đình Thâm nhanh hơn cô, đã kịp thời đỡ được người kia trước:
"Lão tiên sinh, người không sao chứ?"
Lục Khinh Lan thở hồng hộc, thấy trêи đất có bình thuốc bị rơi xuống, cô tranh thủ nhặt lên, đưa đến trước mặt ông lão:
"Lão tiên sinh.. đang tìm cái này sao?"
Ông lão giương mắt nhìn, cuối cùng gật đầu, ra dấu muốn uống thuốc đó.
"Ai nha!" – Lục Khinh Lan hiểu ý, cấp tốc mở nắp, đổ thuốc ra lòng bàn tay ông ấy, vặn chai nước khoáng bên cạnh cho ông.
"Cảm ơn." – Sau khi uống thuốc xong, ông lão nghỉ một lát, lên tiếng.
"Không có gì đâu, hay là chúng con đưa lão về phòng bệnh nha?" – Lục Khinh Lan cảm thấy không an tâm khi để ông lão ở lại đây một mình.
"Được, đã làm phiền." – Tinh thần của ông lão có chút không tốt, nên mặc cho Diệp Đình Thâm dìu lấy mình.
Phòng VIP 303.
Trở lại phòng bệnh, đưa ông lão về giường, sau đó còn gọi giúp bác sĩ đến, Lục Khinh Lan định rời đi. Không ngờ, vừa đến cửa phòng, đụng phải một người.
Là Kiều Chỉ Sam!