Thiển Hôn Thâm Ái

Chương 177: Đây chính là kim ốc tàng kiều sao?




Ngoài cửa truyền đến tiếng của bà Lục Mẫn Hoa:

"A Viễn, mau vào phòng gọi Lan Lan ra đây đi, ở trong phòng buồn bực mãi sao được."

"Dạ mẹ. Con đem thức ăn cất vào tủ lạnh đã."

"Đình Thâm, làm sao bây giờ?" – Lục Khinh Lan nắm chặt áo anh (lúc này hai người đang ở trong phòng Lục Khinh Lan), thanh âm hạ thấp như tiếng muỗi kêu: "Hay là anh tránh một lát đi? Đúng rồi, trốn vào trong tủ được không? Hay là đứng sau màn cửa thì an toàn hơn?"

Nghe xong, Diệp Đình Thâm cười một tiếng, lồng ngực cũng chấn động theo.

"Này! Anh còn cười được nữa!" – Lục Khinh Lan trừng mắt nhìn anh, trong lòng cô lửa cháy đến nơi, vậy mà anh còn tâm tư cười được?

"Anh cười ah!" – Diệp Đình Thâm cầm tay cô, ngón tay thon dài cài lại cúc áo cho cô, nói tiếp: "Khinh Lan, em xem anh là kim ốc tàng kiều* (nạp thêm vợ bé) sao? Em thấy anh không biết xấu hổ sao? Đường đường là thị trưởng, nếu lại trốn trong tủ, không dám ra gặp mẹ vợ, tin này nếu truyền ra ngoài, chắc anh bị cười chết mất!"

"Nhưng.."

"Không có chuyện gì đâu, tin anh, được chứ?" – Cài xong cúc áo cho cô, giúp cô sửa sang lại quần áo một loạt, anh nắm chặt tay cô, thoải mái dắt nhau ra cửa.

Tô Viễn từ trong bếp đi ra, thấy Lục Khinh Lan mở cửa phòng, trong lòng mừng rỡ, chưa kịp hớn hở thì Diệp Đình Thâm xuất hiện bên cạnh cô, làm cho cả người Tô Viễn cứng đờ tại chỗ!

"Bác gái!" – Diệp Đình Thâm cung kính nhìn người phía sau Tô Viễn gật đầu một cái, nói: "Thật xin lỗi, con đến vội quá, hãy tha thứ cho con!"

"Mẹ.." – Lục Khinh Lan ngượng ngùng nấp sau lưng anh, thò đầu ra gọi mẹ, sau đó nhanh chóng cúi đầu, trong lòng rêи rỉ liên tục, mỗi lần anh đến, cô còn không được phép ra cửa!

Bà Lục Mẫn Hoa không kịp phản ứng, chỉ nhìn vào đôi bàn tay nắm lấy nhau của đôi trẻ, lại thoáng nhìn đến cổ áo sơ mi, xương quai xanh loáng thoáng hiện ra vài cái ấn ký, cùng gương mặt hơi thẹn thùng của con gái mình, cũng đủ biết vừa rồi xảy ra chuyện gì!

Sau đó nhìn sang Diệp Đình Thâm, anh vẫn đứng nguyên đó, không lên tiếng.

Dáng người thẳng tắp, khóe miệng vẫn để nguyên nụ cười tự nhiên, làm cho người ta thấy thật thoải mái. Nghĩ đến tin tức vừa xem lúc nãy, lại còn nhớ đến bóng dáng anh mấy hôm nay liên tục đứng dưới lầu không dưới một giờ, trong lòng bà Lục Mẫn Hoa đã bắt đầu buông lỏng.

Hắng giọng một cái, bà nghiêm túc hỏi:

"Đình Thâm, chuyện của cậu đã xử lý xong chưa?"

"Đã xong." – Diệp Đình Thâm hiểu ý bà hỏi về chuyện gì, anh lễ phép đáp: "Cả chuyện trong thành phố lẫn chuyện bắt cóc Khinh Lan đều đã xử lý ổn thỏa. Bác gái, bác yên tâm."

"Ừm." – Bà Lục Mẫn Hoa cũng không phản ứng thêm, xoay người đi vào bếp, chỉ là dừng lại cửa một lúc: "Nếu tới rồi thì ở lại ăn cơm đi."

"Được, cảm ơn bác gái."

Biết không có ý tứ ngăn cản cuộc gặp mặt của mẹ mình và anh, Lục Khinh Lan quên hết xấu hổ, vui vẻ ngẩng đầu, hai má lúm đồng tiền cười sung sướиɠ.

Diệp Đình Thâm nhìn hướng phòng bếp, sau đó cúi đầu sờ sờ đầu cô, giọng điệu cưng chiều:

"Anh đi vào bếp phụ giúp, em đi xem TV đi há?"

Lục Khinh Lan không chút do dự đáp: "Em muốn đi cùng anh!"

Nghe xong, Diệp Đình Thâm hơi nhíu mày, nhịn cười, nói:

"Không cần, em vào đó sẽ càng làm thêm bận rộn a!"

Nói xong, anh để cô gái nhỏ của mình đứng đó nhăn mặt, bước vào bếp.

"Tiểu Lan." – Thấy bộ dáng vui vẻ hết mực của cô, Tô Viễn khó khăn mở lời, trong lòng cảm thấy đắng chát: "Lại đây ngồi đi, đứng ngốc ở đó làm gì? Xem TV đi này. À, có mua hoa quả mà em thích ăn nhất, để anh đi lấy cho em."

"Ha ha, được! Cảm ơn ca!"

Trong bếp, Diệp Đình Thâm thành thạo vo gạo, rửa rau, cắt thịt, ánh mắt thỉnh thoảng còn nhìn xem nồi canh, giống như đã được đào tạo bài bản.

Bà Lục Mẫn Hoa đứng đó, trong lòng có chút cảm động, cuối cùng không nhịn được, cất giọng:

"Ta chỉ hy vọng Lan Lan được sống bình an, hạnh phúc!"

"Bác gái!" – Diệp Đình Thâm dừng động tác lại, vẻ mặt nghiêm túc nhìn về phía bà: "Đây cũng là nguyện vọng của con đến nay."

"Ừm." – Bà Lục Mẫn Hoa gật đầu, nhìn anh một lúc: "Thật ra, ngay từ lúc ta được gả cho Tô thúc thúc, cha ta đã cực kỳ phản đối, ông ấy cảm thấy Tô thúc thúc không thể bảo vệ cho ta chu toàn, càng không thể đem lại hạnh phúc cho ta. Năm đó con không biết mọi chuyện như thế nào đâu! Ha ha, được rồi, ta nói nhiều rồi, con chuẩn bị món ăn tiếp đi."