Thiển Hôn Thâm Ái

Chương 175: Vô tình cố ý




"Sao cô lại ở đây?" – Diệp Đình Thâm thấy người đang đứng trước cửa nhà mình là Lăng Vi, nếu nói anh không kinh ngạc cũng không đúng.

"Ừm, em có chuyện muốn nói với anh." – Lăng Vi cười ngọt ngào, cởi mở đứng đó, giả vờ không nhìn thấy dáng vẻ lãnh đạm trong mắt Diệp Đình Thâm, nhún vai, nói tiếp: "Diệp Đình Thâm, không lẽ anh không mời em vào trong ngồi một chút sao? Muốn em đứng đây nói chuyện luôn hả? Dù sao, cũng đã nhiều năm chúng ta không gặp lại rồi."

"Có chuyện gì thì nói ở đây đi." – Diệp Đình Thâm lắc đầu, vẻ mặt không có chút cảm xúc dư thừa nào, lập tức từ chối, đơn giản giải thích: "Đêm hôm khuya khoắt, ảnh hưởng không tốt. Huống chi, phu nhân của tôi không có ở nhà."

Nghe xong, mặt Lăng Vi hơi cứng đờ, trái tim nhỏ bé của cực kỳ khó chịu, bất quá qua mấy giây cô ta liền khôi phục lại sắc mặt, giống như không thèm để ý đến, cười nói:

"Ừm, vậy cũng được."

Vừa nói, cô ta vừa chỉ chỉ tay về hướng trêи lầu, giọng điệu nhẹ nhàng:

"Em đang ở lầu trêи, nhà bạn thân của em. Nha đầu Nhị Tinh kia ban đêm không dám ngủ một mình, cho nên đến tìm em ngủ cùng. Chỉ là đến báo cho anh một tiếng, để anh khỏi phải sốt ruột."

Nghe xong, Diệp Đình Thâm cảm thấy có chút nhẹ nhõm, bờ môi hơi mất tự nhiên, nói:

"Đã làm phiền cô cùng bạn cô rồi."

Hai ngày nay anh bận rộn nhiều việc, lại thêm chuyện của Lục Khinh Lan, nếu Lăng Vi không nói, chắc anh cũng đã quên sự hiện diện của Diệp Nhị Tinh!

"Có cần phải khách sáo với em thế không?" – Lăng Vi hất cằm, mím mím môi, ra vẻ đáng yêu.

Động tác này cô ta đã đứng trước gương luyện tập không dưới vài chục lần với niềm tin rằng Diệp Đình Thâm sẽ sáng mắt ra, thậm chí sẽ si mê vì nó. Nhưng trêи thực tế, trêи mặt Diệp Đình Thâm vẫn không hề có biến sắc, nếu muốn tìm hiểu đến cùng, trong mắt anh cũng chỉ có một vẻ hơi mất kiên nhẫn.

Biết nhau nhiều năm như thế, thái độ của Diệp Đình Thâm đối với cô vẫn luôn giữ nguyên dáng vẻ lạnh băng này, làm cho cô không có cách nào tới gần!

"Còn việc gì nữa không?" – Đưa tay nhìn đồng hồ, nhớ đến những văn kiện anh vừa đem về cần xử lý, Diệp Đình Thâm nho nhã hỏi: "Cảm ơn cô đã nói cho tôi việc này, nếu như không còn việc gì khác, tôi vào nhà trước."

Nói xong, anh bước đến trước cửa. Lăng Vi gắt gao cắn môi, bỗng nhiên nghĩ ra điều gì, đầu óc trở nên linh hoạt vô cùng, không kịp ngẩng đầu, liền nói:

"À, còn có việc này."

Diệp Đình Thâm dừng động tác mở cửa lại, ra hiệu cho Lăng Vi nói tiếp. Lăng Vi ổn định lại tâm tình đang hỗn loạn, khôi phục thần thái tiểu thư khuê cát, sau đó ôn nhu lên tiếng:

"Hôm qua trong tiệc trao giải, không thấy Lục Khinh Lan, cô ấy sao rồi?"

"Không sao hết." – Thần sắc Diệp Đình Thâm có chút ảm đạm, cũng không muốn nói chuyện nhiều.

Lăng Vi suy đoán rất nhiều lý do nhưng vẫn không có kết quả, suy nghĩ một chút, cô ta nói: "Không có chuyện không sao a, không lẽ anh không biết? Đáng lẽ người nên có mặt là lão tiên sinh Hướng Bắc Dương, đột nhiên phát bệnh tim, không thể tham dự, lễ trao giải bắt đắc dĩ đổi ngày?"

"Vậy sao?" – Diệp Đình Thâm cúi đầu trầm tư.

Lăng Vi thừa dịp nói tiếp: "Cho nên em cùng Lục Khinh Lan lại có cơ hội phân biệt cao thấp rồi nhỉ? Thật là mong chờ!"

Diệp Đình Thâm nhìn về phía cô ta, vẻ mặt chân thành, giống như cảm thấy chuyện này thật tốt. Sau đó anh chợt nhớ lại tác phẩm tương tự của Khinh Lan.

Cuối cùng, mím môi gật đầu: "Ừm, tôi sẽ nói với cô ấy."

"Được." – Từ đầu đến cuối, Lăng Vi vẫn giữ nguyên nụ cười trêи môi: "Đúng rồi, suýt nữa em quên chuyện quan trọng, Nhị Tinh đi vội nên bỏ quên chìa khóa trong nhà, quần áo cũng không cầm theo, không thì nhờ anh vào trong lấy đưa cho em, em đứng đây đợi."

Diệp Đình Thâm không nghi ngờ: "Được, đợi một lát."

Nói xong, anh mở cửa ra, đèn trong phòng bật sáng khắp gian nhà.

Lăng Vi nhìn không gian ấm áp bên trong, ý cười chợt tắt, trong lòng có chút đau xót, mọi thứ đều chói mắt đến thế!

Cô ta khổ sở nhắm nghiền mắt lại, một giây sau mở ra, nhanh chóng bước vào trong làm một thứ, sau đó nhẹ nhàng trở lại ngoài cửa.

"Đây là túi đồ của Nhị Tinh." – Diệp Đình Thâm đi ra, cũng không thấy sự khác thường của Lăng Vi.

"Được, vậy em đi lên trước." – Nói xong, không nán lại thêm một phút giây nào, xoay người đi, khóe miệng cô ta mỉm cười đắc ý.