Aizzzz, làm sao bây giờ? Rõ ràng mới rời xa nhau chưa được hai tiếng đồng hồ, vậy mà Lục Khinh Lan lại vô cùng nhớ anh, cảm giác giống như cả hai đã rời xa nhau rất rất lâu rồi!
Chẳng lẽ đây chính là "một ngày không gặp như là ba năm" trong truyền thuyết đây sao?
Lục Khinh Lan thầm cười một mình, không ngờ, một giây sao anh đã gọi điện thoại cho cô.
"Đình Thâm!" – Lục Khinh Lan nhấc máy, cô cũng không nhận ra giọng nói của mình chứa bao nhiêu sự mừng rỡ cùng nũng nịu.
"Khinh Lan!" – Nghe được giọng cô, Diệp Đình Thâm không kìm được, nhếch môi lên, âm thanh dễ nghe như dòng suối róc rách: "Về đến nhà rồi sao?"
"Ừm! Về đến rồi!" – Biết rõ anh không nhìn thấy nhưng Lục Khinh Lan vẫn không ngừng gật đầu, sau đó đỏ mặt, thấp giọng nói: "Đình Thâm, em nhớ anh!"
Nghe thấy thế, Diệp Đình Thâm vô cùng sung sướиɠ, mỉm cười tươi sáng trêи môi:
"Khinh Lan, anh nhớ em nhiều hơn!"
Có đôi khi, chỉ cần một câu tâm tình ngắn gọn, liền có thể đem đôi trẻ cách biệt hai phương trời cùng nhau ăn mật ngọt; không cần phải thề non hẹn biển.
Điều đơn giản nhất, bình dị nhất thường đánh trúng lòng người nhất.
"Khinh Lan! Em mở cửa sổ, nhìn xuống đi!" – Tận hưởng hương vị im lặng một lát, Diệp Đình Thâm nhẹ nhàng nhắc cô. Lục Khinh Lan không kịp mang dép, trái tim trong lồng ngực cũng sắp nhảy ra ngoài, yết hầu không ngừng nhúc nhích:
"Đình Thâm!"
Bóng dáng đang tựa mình trêи cửa xe kia, chẳng phải là Diệp Đình Thâm thì là ai nữa?
Cô không kìm được hưng phấn, vẫy vẫy tay. Diệp Đình Thâm cười cưng chiều, nói:
"Đồ ngốc!" Một giây sau, anh nhíu mày, hỏi: "Có phải em lại không đi dép không? Mau đi mang vào! Lạnh a!"
"Ừm.." – Lục Khinh Lan thè lưỡi ngượng ngùng. Sau đó cô ngoan ngoãn chạy vào chân giường, xỏ giày vào, trong lòng trào lên từng đợt sóng ngọt ngào thanh khiết.
Diệp Đình Thâm ngẩng đầu lên, giống như không hề biết mệt mỏi, chỉ như thế nhìn cô.
Không biết hàn huyên được bao lâu, ngoài cửa phòng vang lên tiếng đập cửa của Tô Viễn:
"Tiểu Lan, ra ăn cơm đi."
"Ừm, em ra ngay." – Lục Khinh Lan quay đầu về hướng cửa trả lời, liền nhìn về phía Diệp Đình Thâm lưu luyến không rời: "Đình Thâm, nhớ lời em nói chứ?"
"Ừm." – Biết cô muốn nói cái gì, anh chỉ mỉm cười, trịnh trọng gật đầu: "Anh sẽ không để Khinh Lan đợi lâu!"
Cuối cùng anh nói thêm: "Bác gái nói không sai! Anh sẽ làm cho bọn họ yên tâm lần nữa!"
Lục Khinh Lan gật đầu, mỉm cười, sự phối hợp ăn ý phá không gian mà thành. Lúc ăn cơm tối, Tô Chi Giang cũng trở về nhà, nghe Tô Viễn và Lục Mẫn Hoa kể lại, ông mới biết chuyện xảy ra. Bất quá cũng không có thêm ý kiến gì, điều ông quan tâm nhất, khỏi nói cũng biết.
Cơm tối sắp ăn xong, chuông cửa bỗng reo lên.
Lục Khinh Lan cảm giác, là Diệp Đình Thâm!
Mà quả nhiên là anh!
Bà Lục Mẫn Hoa thấy anh, cũng không nói cho anh vào nhà, cuối cùng để cho ông Tô Chi Giang lên tiếng: "Đình Thâm đấy à? Mau vào đi! Đã ăn cơm chưa? Cùng nhau ăn đi!"
"Bác trai, bác gái!" – Diệp Đình Thâm gật đầu chào, nhưng cũng không bước vào, lễ phép đáp: "Không được, bác trai, đợi mọi chuyện xử lý xong xuôi con sẽ ăn cơm sau, con đến là để đưa đồ cho Khinh Lan."
Nói xong, anh quay người lấy một cái túi đặt ngoài cổng, thành khẩn đưa cho bà Lục Mẫn Hoa:
"Bác gái, gần đây Khinh Lan ngủ thường không tách rời gối ôm này, còn có bộ đồ ngủ bình thường cô ấy vẫn hay mặc con cũng mang đến. À còn nữa, ban đêm con thường hay để một ly nước trêи đầu giường để khi nào khát cô ấy có thể thuận tay lấy uống.."
Nói xong một loạt, từ đầu đến cuối, Diệp Đình Thâm vẫn giữ nguyên nụ cười trêи môi.
Tô Viễn đứng đó không xa, liên tục nhìn Diệp Đình Thâm bằng ánh mắt phức tạp, trong lòng lại dâng lên một loại cảm xúc bi thương.
Dù sao Tô Viễn cùng lớn lên với Lục Khinh Lan hai mươi mấy năm nay, có những chuyện còn không hiểu rõ cô tỉ mỉ bằng Diệp Đình Thâm.
Diệp Đình Thâm giao đồ cho ba mẹ Lục Khinh Lan, cười nói:
"Vậy bác trai, bác gái, con xin phép về trước. Ngày mai sẽ đến thăm cả nhà."
Lục Khinh Lan nhìn anh một cái, thừa dịp mọi người không để ý, nháy mắt nghịch ngợm với anh. Diệp Đình Thâm cũng nháy mắt ra hiệu với cô một chút.
Đợi khi anh rời đi hẳn, bà Lục Mẫn Hoa không nói lời nào, đem túi đồ đem vào phòng cho Lục Khinh Lan.
"Mẫn Hoa, đến ăn trái cây đi!" – Tô Chi Giang vẫy vẫy tay, cố ý cười nói: "Lúc trước, bà cũng không phản đối chuyện Lan Lan dời đến chỗ Đình Thâm, mà hiện tại bà cũng thấy rõ ràng, bọn trẻ đang trải qua thời vợ chồng son thật tốt a!"
Điều cha mẹ trông mong nhất chính là cái gì? Chẳng phải hy vọng con gái mình được gả cho một gia đình tốt, có một người chồng một mực thương yêu, cuộc sống được hạnh phúc hay sao?
Bà Lục Mẫn Hoa giả vờ trừng mắt ông Tô Chi Giang một cái, thấp giọng tức giận nói:
"Hoa quả kia cũng không đủ chặn miệng của ông hay sao?"
Sau khi Diệp Đình Thâm rời đi, anh trở lại Văn phòng Chính phủ.
Bản án của Thẩm Khánh Sơn và Lâm bí thư không thể kéo dài thêm. Phải nhanh chóng thu dây. Vả lại còn có Đường Hạ Nghiên và lũ người bắt cóc cô gái nhỏ của anh nữa, phải sớm để bọn họ trả giá thật đắc!
Bận mãi đến chín giờ tối, Diệp Đình Thâm mới lái xe trở về nhà.
Bình thường, về nhà chính là thời điểm mà anh hạnh phúc nhất. Vì ở nơi đó có người anh yêu thương sâu đậm đang chờ anh. Ngôi nhà nhỏ kia thuộc về hai người, nhưng hôm nay.. Anh không muốn trở về nữa, trong lòng có chút bức bối.
Nhưng cũng không ngờ, vừa bước ra khỏi thang máy, trước cửa nhà đã có một người chờ sẵn.