Nhưng Bạch Thư vẫn không rõ, chính là điểm đó.
"Anh ấy đang tránh mặt tôi, Tứ tẩu à! Chị giúp tôi một chút, nói cho tôi biết, hiện tại anh ấy đang ở đâu, hoặc là, hoặc là đem số điện thoại của anh ấy cho tôi được không?"
Ngữ khí của Bạch Thư vô cùng đáng thương, cho dù ai nghe qua cũng muốn bảo hộ cho cô ấy. Nhưng, trong lòng Lục Khinh Lan lại cảm thấy có chút tức giận.
Cố gắng trấn tỉnh, cô cũng muốn nhìn rõ ý đồ của Bạch Thư, nói tiếp:
"Cô chắc cũng biết rõ nội tâm mình. Suy nghĩ cho kỹ, rốt cuộc cô muốn cái gì."
Một câu đơn giản, nhưng Bạch Thư đã bị rơi vào trầm tư.
Phù..
Lục Khinh Lan thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn gò má Bạch Thư một chút, cảm thấy cô ấy là một cô gái có chút khờ dại, ngốc nghếch nhưng tốt tính. Lúc đang chuẩn bị đứng dậy, đã nghe điện thoại reo lên.
Tưởng rằng Tô Viễn thăm bạn cũ đã xong, ai ngờ lại là Cố Lăng Tu gọi.
Quả nhiên không thể nói chuyện sau lưng người khác được ah!
"Tứ tẩu, chị nghe điện thoại được không?" - Bạch Thư liếc mắt một cái, liền thấy trêи màn hình hiển thị điện thoại của Cố Lăng Tu, lập tức một lần nữa nhen nhóm hy vọng, khổ sở cầu xin nói: "Chỉ lần này thôi! Thật sự! Tôi chỉ muốn nghe giọng anh ấy một chút! Lần này thôi! Cầu xin chị, có được không, tứ tẩu?"
"..."
Lục Khinh Lan trầm mặc thật lâu, cuối cùng cũng không chịu. Cũng may, chỗ cô đang ngồi cũng không có nhiều người qua lại, lúc này mới nhấc máy, bật loa lên.
Không ngờ, câu nói đầu tiên của Cố Lăng Tu lại khiến vẻ mặt Bạch Thư trở nên trắng bệch:
"Cháu gái nhỏ Khinh Lan, em có thấy Giang Nhiễm Nhiễm không? Cô ấy có trở lại chưa?"
Vừa nhắc đến Giang Nhiễm Nhiễm, Lục Khinh Lan lập tức hỏi lại:
"Không phải đi cùng anh quay phim sao? Sao lại.."
"Khụ khụ, đúng là quay phim." – Cố Lăng Tu ở bên kia, phiền não, vò đầu bứt tay, đi từ đông sang tây, sắc mặt đỏ lên, "Phần diễn xuất của cô ấy đã kết thúc rồi, cũng không thấy về đây. Chắc là ra ngoài giải sầu rồi."
"Cũng có thể." – Dù sao chuyện của Lữ Ngạn Thần cũng mới xảy ra không lâu, nếu cô ấy không nói với trực tiếp với Lục Khinh Lan, cũng có thể hiểu được: "Không có việc gì đâu. Đừng sốt ruột. Không thì lát nữa em gọi cho cô ấy, hỏi.."
Không nghĩ tới, Cố Lăng Tu vội vàng cắt ngang: "Đừng đừng!"
Lục Khinh Lan nghi ngờ: "Sao lại đừng? Không phải anh đang vội vã tìm sao?"
"À, đúng, đúng là anh đang tìm." – Cố Lăng Tu ấp a ấp úng, nhưng..
Aizzz..
Đến cuối cùng vẫn nghẹn họng, anh đành tìm một lý do thoái thác:
"Ý anh là, nếu cô ấy đi giải sầu rồi, thì đừng quấy rầy. Để tối nay anh đi tìm lần nữa."
Mặc dù cảm thấy lời lẽ của Cố Lăng Tu hôm nay có chút kỳ quái, nhưng Lục Khinh Lan cũng không để trong lòng, lên tiếng: "Cứ vậy đi."
Nói thêm hai câu, chuẩn bị tắt điện thoại thì Cố Lăng Tu đột nhiên gọi cô: "Cháu gái nhỏ, em thế nào? Sao lại khóc?"
Lục Khinh Lan lập tức phản bác lại: "Em đâu có khóc ah? Anh.."
Lúc đầu nghĩ lỗ tai mình có vấn đề, vừa quay sang đã thấy bộ dáng Bạch Thư nước mắt rơi như mưa! Cho nên cô không nói thêm nữa.
Ngây người một chút, Bạch Thư thút thít mở miệng:
"Lăng Tu ca, là.. là em đây!"
Lời vừa nói ra, đầu bên kia điện thoại đột nhiên trầm mặc. Lục Khinh Lan cảm thấy dường như bản thân đã làm sai chuyện gì rồi. Không bao lâu, giọng Cố Lăng Tu lại truyền đến, không nghe ra được cảm xúc gì:
"À, là tiểu Thư sao? Thì ra là em, đã lâu không gặp."
"Lăng Tu ca.." – Bạch Thư giống như không thể tin được, giọng nói của anh ấy lại bình ổn như thế, lại lên tiếng: "Lăng Tu ca, là em, là em! Tiểu Thư đây!"
"Ừm, anh biết rồi." – Cố Lăng Tu gật đầu, trong lòng khẽ thở dài một tiếng, nhưng trong nháy mắt, lập tức bình ổn lại, "Cháu gái nhỏ, nếu Giang Nhiễm Nhiễm có quay về, em nói với cô ấy, à không, em nói cho anh biết một tiếng nha! Anh vẫn còn vài việc xử lý, cúp máy trước đây."
"Ừm, được." – Lục Khinh Lan cũng không có gì nói thêm.
Cúp điện thoại, Bạch Thư vẫn đang khóc, Lục Khinh Lan định nói gì đó, nhưng ngó thấy Thẩm Tuỳ đang bước đến, từ xa đã cất tiếng:
"Tiểu Thư, em sao vậy?" – Thẩm Tuỳ nhìn lướt qua Lục Khinh Lan, từng chút từng chút biểu hiện đau lòng: "Nói cho anh biết, đã xảy ra chuyện gì?"
Nước mắt đầy trong hốc mắt Bạch Thư, chóp mũi cũng đỏ lên, nhưng lúc này, tâm tư của cô ấy đều để ở chỗ Cố Lăng Tu rồi. Ngẩng đầu lên, vẻ mặt vô cùng đáng thương nhìn Lục Khinh Lan.
Lục Khinh Lan khẽ nhíu mày, động tác nhỏ này bị Thẩm Tuỳ nhìn thấy. Thẩm Tuỳ vội vã cất giọng đanh thép:
"Lục Khinh Lan, cô đã làm gì?"
"Tôi chẳng làm gì hết." – Lục Khinh Lan cảm thấy khó hiểu, có chút trầm mặc.
"Cô.."
Thẩm Tuỳ định nói thêm gì đó, nhưng bả vai của người phụ nữ yếu đuối trước mắt lại run lên bần bật. Trong lòng anh ta rối loạn, cố gắng ôn nhu an ủi:
"Không sao, không sao! Tiểu Thư! Anh ở đây! Anh sẽ không bỏ em đi nữa đâu!"
Nghe nói như thế, Bạch Thư càng khóc lớn, làm cho người qua lại xung quanh vô cùng hiếu kỳ.
"Tiểu Lan? Em không sao chứ?" – Trùng hợp Tô Viễn cũng trở về, bị tiếng khóc kia làm cho giật mình, còn tưởng Lục Khinh Lan đã xảy ra chuyện.
"Em không sao." – Lục Khinh Lan lắc đầu, không muốn nói thêm, "Ca, chúng ta về nhà đi."
Ca?
Thẩm Tuỳ sững sờ.
Lục Khinh Lan gọi Tô Viễn là 'ca' sao?
Cô cùng tập đoàn Tô thị không phải không có quan hệ gì sao?
Trêи đường trở về, Lục Khinh Lan cũng không nói chuyện, tuỳ ý buồn bực, dựa vào ghế.
Nhiều lần Tô Viễn định mở miệng hỏi, nhưng lời vừa dâng đến miệng, lại lạnh lùng nuốt xuống.
Cứ như vậy, một đường về nhà, anh và cô không ai nói với ai câu nào, tiếp tục trầm mặc.
Nhưng một cú điện thoại gọi tới, lại làm cô nở nụ cười vui vẻ!